Nỗi khổ của đồng thầy thời nay < Diễn Đàn Hát Văn Việt Nam
Diễn Đàn Hát Văn Việt Nam
Nghiên cứu tín ngưỡng Tin tức

Nỗi khổ của đồng thầy thời nay

Tiệc quan lớn vừa qua, quan lớn ngài cai đầu đồng cũng là cai quản chỉ dẫn trực tiếp cho những người có nghiệp đạo làm đồng thầy soi căn nối quả. Nay ngẫm lại những việc đã trải qua, ngẫm cái nghiệp làm thầy đồng dẫn đạo mở phủ cho người, ta kể cho các con nghe:

Nhớ xưa kia cái thời bao cấp có cho vàng cũng chả mấy ai tự nhiên mà muốn mình căn quả chứ đừng nói đến mong thành đồng thầy mở phủ dẫn đạo. Bởi căn số là vất vả lắm, ra thì dễ giữ lễ mới khó.

Trước nữa thời phong kiến thì người ra đồng đa phần lại là những nhà có điều kiện, con quan chức thậm chí vua chúa hoặc người chấp chính thuộc diện ra đồng “lấy danh cho Thánh lấy diện cho đồng”. Những người nhà bình thường có thể xin dừng ở mức tôn nhang bản mệnh cho an yên được là xin tôn nhang, còn thì người nào căn sâu quả nặng, cơ âm cơ dương nặng nề nhiều bề, điên dại bệnh tật… không thể đừng và phải cực kỳ nhất tâm mới được các thầy chấp nhận cho ra trình đồng mở phủ.

Xưa kia cả làng cả tổng mới có một thầy đồng và thầy nhận mở phủ cho đồng lại càng hiếm có. Bởi thế việc tìm thầy để được dẫn trình ra đồng lại càng khó hơn.
Cũng có lẽ bởi muôn vàn sự khó khăn đó nên một khi đã ra đồng, 10 người cả 10 người nhất tâm nhất tính, kính Thánh trọng Thầy chuẩn chỉ lễ nghĩa phép tắc nào dám đơm sai!!!

Thầy mở phủ trình đồng cũng là thầy dẫn đạo, thầy dạy bảo làm sao đồng con nghe theo làm vậy, thầy hầu hạ quy tắc lề lối ra sao đồng con theo đó mà học hỏi, kiến thức đạo cũng là thầy chỉ dạy mà ra. Đã vào đạo, đồng nhân nhất một lòng phụng sự cửa Thánh, nhất tâm cửa đạo và một lòng hiếu kính trọn vẹn lễ nghĩa nơi cửa đồng thầy mình, trên theo Thánh dưới theo thầy, trọn vẹn tình nghĩa đồng anh lính chị bản hội mình. Gọi là “giỏ nhà ai quai nhà đó”.

Thế mới thành nên “dòng đồng”, “cơ cánh nhà đồng” là vậy. Và cũng bởi sự nhất tâm nhất tính đó mà khi giàu có cũng như lúc nghèo hèn, khi cơ chế xã hội thuận lợi hay lúc việc hầu hạ phụng sự bị quy chụp cho là mê tín dị đoan, bị cấm đoán bắt bớ… đồng nhân vẫn một lòng sắt son nơi cửa Thánh, hầu hạ lễ nghĩa chuẩn chỉnh kể cả lễ nghĩa với đồng Thầy.

Và gần như nhà nghèo luôn tâm niệm nợ Thánh, nợ Thầy nửa cái mạng!

Nhờ vậy mà ngày nay chúng ta mới có những đồng cựu nhất tâm, những ngôi đền cổ bao năm hương khói phụng sự, kể cả bị phá cũng vẫn lưu lại…, rồi mới có những lời răn dạy từ tâm can người có đồng và cũng là tiêu chí bắt buộc của cuộc đời một đồng nhân: “Trên theo Phật Thánh, dưới theo đồng Thầy”, “ Phụng sự cửa Thánh đến mãn chiều xế bóng”, “Sạch sành sanh còn manh áo đỏ”.

Người đồng nhân và đặc biệt là đồng thầy mở phủ dẫn đạo xưa kia, được trân quý biết bao, việc dẫn dạy đệ tử con nhang cái bán tuy vất vả cực nhọc nhưng bởi lễ nghĩa chuẩn chỉnh của đồng con mà người thầy xưa cũng được an ủi, yên vui trong cái “nghiệp” đồng thầy của mình.

Đặc biệt ngày xưa không có gì gọi là xấu hổ hay sỹ diện hão mà luôn rất nguyên tắc vì thầy là kèm nghiệp.
Các cụ không có trọng cái danh hão như bây giờ, kể cả là phải mất thêm tiền mất thêm thời gian hay bị bàn ra tán vào các cụ cũng vẫn kệ việc mình với việc đạo mà làm. Ngày xưa còn có “đồng đá”, “đồng câm”, “đồng thuộc”, chứ giờ ít người nghe thấy những câu như trên.

Thầy kể cho các con nghe câu chuyện về các cụ đồng xưa sẽ hiểu thế nào là đồng đá, đồng thuộc,.. :
Trước khi ra mở phủ xưa kia các cụ cho con đồng lên sập đều dặn:

“Khi con nghe văn thỉnh Thánh nếu thấy người đảo qua lắc lại (đảo đồng) rồi thấy chỉ muốn hất khăn ra, như có ai thôi thúc trong tâm không tung khăn không được thì hãy tung khăn, hoặc thấy nhắm mắt mà thấy ánh sáng như sao, hoặc con thấy người nhẹ như bay trên mây, như có nhà Thánh ở bên cạnh chỉ muốn mở khăn ra để lễ nhà Thánh…

Hoặc con thấy nặng đầu tức ngực…, người đảo lắc liên tục chỉ muốn bỏ khăn ra thì hãy tung khăn ra mà hầu… Rất nhiều câu dặn dò.

Và bao giờ cũng dặn nếu không thấy hiện tượng gì là Thánh không ốp bóng, con đừng mở khăn mà có lỗi với nhà Thánh.
Văn thỉnh giá nào có nhà Thánh ốp mới được tung khăn…”

Đó là những câu dặn của thầy cho đồng con trước lúc phủ khăn vào hầu Thánh.
Trước có cụ thủ nhang đền Rừng – Gia Thượng – Ngọc Thụy – Hà Nội.

Cụ căn thâm mệnh trọng người của nhà Thánh thượng chấm đồng cũng cơ lắm rồi mới xin ra trình đồng. Lúc đồng thầy của cụ đồng sang khăn cho vào hầu văn thỉnh mời hát thỉnh gần tiếng mà vẫn ngồi yên không mở được khăn trong khi đó đồng thầy của cụ đồng vào van vái kêu tấu kiểu gì nhà Thánh cũng không ốp bóng xuống rẽ ngôi đóng đồng nên không tung khăn lên mà hầu được cứ ngồi nguyên thôi. Xưa gọi là “đồng đá”.

Sau đó thầy đồng của cụ đành tạ đàn xin cho tán đàn không hầu nữa.
(Lúc đó thầy của cụ được sang tai lính ở thượng mà căn cao mệnh trọng có dây quả trên Tuyên nên yêu cầu cho lên Tuyên mở phủ rồi còn ra làm việc cho nhà Thánh.
Vậy mà ứng hậu sau này cụ làm thủ nhang đền Rừng Gia Thượng.).
Sau đó thầy trò cụ đồng lại sửa lễ dắt nhau lên Tuyên mở phủ lại.
Và vấn mở trên Tuyên đó cụ đồng được nhà Thánh rẽ ngôi đóng đồng hầu hạ bình thường.
Cũng có rất nhiều trường hợp, nhiều lý do mà nhà Thánh không ốp bóng nhận người nhận lính rẽ ngôi đóng đồng cho hầu vào ngày mở phủ.

Xưa kia tại sao lại hầu ít giá là vì như vậy ? Thậm chí nếu bóng ốp nhiều thầy còn phải lên che bóng đỡ bóng cho đồng con và xin Thánh xa giá cho đồng con hầu ít lại vài giá cho yên đàn nghi lễ sở, cho yên căn.
Thời đó rất nhiều người bị “đồng đá” không tung khăn được khi mở phủ và đều phải mở lại. Nhưng khi đã theo thầy thì đồng con rất nhất tâm mà đồng thầy cũng không phải ngại ngùng hay bị điều tiếng khi đồng con không tung khăn được.
Chỉ có trường hợp qua hai lần không thể mở được khăn mới nhờ thầy khác.
Pháp văn ngày xưa họ đòi đặt cọc cũng vì vấn đề này.
Cũng có cụ không mở được khăn nhưng biết tại sao ngay tại chỗ xử lý được lại mở được khăn.

Thầy lại kể tiếp câu chuyện nữa:

Trước gần nhà thầy có bà đồng hồi trẻ chồng hy sinh trên chiến trường, bà bị cơ điên dại tóc kết to hơn tổ quạ nhưng có hai người con lại còn nhỏ. Đi viện tâm thần chữa cũng không khỏi. Sau cụ đồng thấy thương cho ra mở phủ. Ngày lên sập hầu văn cũng thỉnh đến 20 phút cũng không tung được khăn. Hôm đó mẹ đồng thầy cũng đi dự lễ thấy vậy liền nói với cụ đồng thầy: “Thầy ơi nhà Thánh với các quan về đầy trên ban nhưng vì bẩn quá không ốp bóng đâu, vì đầu bẩn quá, mang ra xử lý cái tổ quạ trên đầu đi (cái chỗ tóc kết).”.
Mọi người lúc này vội vàng mang cô đồng ra cắt tỉa lại tóc và tắm rửa bồ kết rượu gừng, lại sau đó cho vào nhà Thánh đóng ngôi đầu đồng, lại mở khăn hầu được ngay.
Chuyện “đồng đá” xưa có nhiều lí do và không phải chuyện hiếm.

Xưa đồng con mới mở phủ thì hầu rất ít giá, sau hai ba năm thầy mới cho hầu tất các giá và đi hầu toả bóng các nơi. Rồi đến khi hầu theo nếp nhà đồng trong canh bắc ghế hầu chỉ có một hay hai giá Thánh ốp bóng nhưng vẫn phải mở khăn hầu hết (gọi là “đồng thuộc”).

Thời thế đổi thay, đất nước mở cửa cả kinh tế văn hoá lẫn tôn giáo. Tín ngưỡng dân tộc xưa kia được biết đến rộng rãi bởi các phương tiện truyền thông, bởi facebook, bởi youtube, bởi báo chí…
Đạo ta không còn bị quy chụp là mê tín dị đoan, chẳng còn bị ngăn cấm bắt bớ khó khăn như trước, đền đình cửa Thánh được tôn tạo mở rộng, đồng nhân ra đồng và hầu đồng dần dần không còn là thiểu số, là dị biệt nữa.
Đó ắt hẳn là điều đáng mừng cho đạo, là điều kiện thuận lợi cho đồng nhân tu tập, và nghe chừng đồng thầy dẫn đạo cũng sẽ đỡ vất vả được vài phần chăng?

Đừng cho rằng làm đồng thầy là dễ, đừng nghĩ các thầy bây giờ không phải uốn nắn lề lối cách hầu nhiều vì đồng tân học trên Facebook, youtube các kiểu rồi…!

Xét ra, số người gọi là biết về đạo có nhiều nhưng thực hiểu thì chẳng được bao nhiêu, và những người căn sâu quả nặng thì ít. Còn người căn nông, thậm chí chẳng có căn duyên cửa Thánh ra đồng hầu hạ thì lại ồ ạt không kiểm soát.

Xưa các cụ đâu có xấu hổ khi mình mở không thông dẫn đến con đồng không tung khăn hầu Thánh được.
Không mở được thì mở lại, Thánh không ốp thì tìm cách thầy trò cùng gỡ, như trường hợp cụ thủ nhang đền Rừng mở phủ xưa kia kể trên không có gì phải xấu hổ.

Nhưng nay thời thế Facebook, mạng xã hội truyền bá tràn lan không kiểm chứng. Nếu đi mở phủ mà đồng con không tung khăn hầu được thì thành trò cười thiên hạ, thành bị xâu xé xỉa xói… Nên giờ câu dặn đồng con nó khác xưa: cứ tung khăn hầu theo bài theo bản.

Thế cho nên thời này chưa là đồng tân lính mới đã là “đồng thuộc”.

Cái khó thời này của người thầy nó thế. Thậm chí còn nhiều đồng tân lính mới khi ra mở phủ không nghe thầy những nguyên tắc tối thiểu, kể cả khi thấy có bóng quan thầy lên xin Thánh xa giá không cho tung khăn nó vẫn cố tình tung khăn, cố tình hầu.
Thầy khuyên sao nói sao không được, là đồng con muốn là làm chứ chưa nói gì vong tà nó dẫn cho mở khăn. Gây ra tình trạng loạn đồng, loạn hầu…
Xưa kia khi Thánh đã ốp bóng và cho tung khăn ra hầu là đồng con nhất nhất như sơn trên theo Thánh dưới theo Thầy, kể cả khi bị đánh bị thầy chửi cũng vẫn nhất nhất.
Nhưng giờ thầy đồng nhiều khi không khác con buôn chiều khách, thậm chí còn không khác con ở người làm công: phải chiều con nhang, nói còn không dám nói chứ không nói đến chuyện chửi với đánh vì nói là nó đi nhà khác xoay khăn ngay.
Xưa đang hầu mắc lỗi các cụ xin Thánh gieo đài tán bóng, cầm mái chèo vụt ngay trên sập công đồng chứ đừng nói là ngoài lúc hầu.
Ngay đến bản thân thầy ngày trước hầu mà không chuẩn hay mắc lỗi nặng, mẹ đồng thầy xin Thánh gieo đài, xin được nhất âm nhất dương là xin các thầy văn không dâng văn rồi cầm mái chèo vụt cho tới tấp bắt phủ khăn hầu lại.
Giờ làm vậy thì khó lắm. Không uốn nắn để con nhang cái bán hầu bậy bạ thì không được, bởi đồng bóng thì chỉ lỗi nhỏ cũng bị chấp một ly một lai cũng chấp.
Ai chấp ?
Hành sai bản đền chấp, quan tướng chấp, chấp gia tiên chấp, oan gia chấp… Nên hầu dù sao cũng phải chuẩn chỉ.
Hồi thầy mới đi làm thầy mở phủ cho con nhang, cụ đồng thầy có dự và trách: Sao anh để cho chúng nó hầu nhiều giá và hầu lâu thế? Sao không lên van vái mà xin Thánh giá hồi cung đi?
(Thường xưa đồng tân thầy đồng kiểu gì cũng không cho hầu quan thanh tra giám sát và quan khâm sai).
Tôi chỉ nói với cụ tôi: thưa thầy, trước không ai gọi van Thánh xa giá không ốp bóng tân đồng là kiềm bóng con nhang đâu, nhưng giờ mà con không cho nó mở khăn mai nó hơi cơ rồi so bì nhà nọ được hầu nhà mình thầy không cho mở khăn … Dẫn đến nó sái tâm rồi oan gia thúc đẩy lại xoay khăn cũng nên.
Nhà Trần thì con không cho nó hầu ngay nhưng những giá khác mà không cho hầu thì rắc rối lắm, rồi sơ cơ chưa biết gì, xoay khăn ngay lại khổ chúng nó.
Mà thưa thầy, thời này đầy người bắt lỗi dù đúng sai nó cũng bẻ cong đi. Thôi con nghĩ nhà Thánh cũng không chấp cứ cho nó hầu cả cho nó an cái tâm.”
Đó vậy đó!.
Thời này, có cầu thời lại có cung, người cần mở phủ đông đảo ắt “mọc” ra nhiều ông thầy làm “cái lễ” mở phủ cho nó hợp với quy tắc, mà có khi có những kẻ tự thân mở phủ cho mình rồi ra làm thầy lại đi mở cho người chứ chả theo cái quy tắc nào nữa…
Người hầu thì đông, người tu thì ít. Đồng thầy ma tà lừa gạt mở phủ ăn tiền ăn bạc lừa đảo dẫn đồng càng nhiều và có khi còn vô cùng nổi tiếng, giàu có. Mở xong thì chả cần biết có khai thông được bốn phủ, có vào sổ lính được hay không? Cũng bởi đồng con nó thuộc hơn “đồng thuộc” các cụ xưa kia ngay từ khi chưa ra hầu, “đồng thuộc” từ khi chưa mở phủ.
Rồi nhiều kẻ mang danh là thầy nhưng kém cỏi, ăn sổi ở thì chưa đủ năng lực cũng ra làm thầy. Mở cứ mở nhưng không biết đàn duyên đã thông âm dương kết nối được với các cung các cửa để phó úy cho đồng con chưa? Không nhận biết được đàn lễ có Thánh chứng và ốp bóng không nữa cơ! Vậy nên thôi thì cứ mở còn lại mở xong là đem con bỏ chợ, thích tu gì thì tu, tu sao thì tuỳ, cơ sao thì mặc, khổ sao thì kệ…
Ấy vậy nhưng thầy vẫn nổi tiếng, vẫn giàu có, vẫn sang vẫn chảnh, vẫn nườm nượp người đến cậy nhờ mở phủ như một nghề kiếm ăn đang đà phát đạt… Nghe sao làm đồng thầy sướng vậy ? Xin thưa, đó là thầy tà, thầy dởm.
Còn những đồng thầy tâm đức thật sự, có lệnh mở phủ soi căn nối quả, dẫn trình cho con đồng thật sự thì lại vất vả, khổ cực không kể đâu cho hết.
Tại sao đồng thầy lại khổ ?
Đồng thì phải có hậu (kế thừa). Nhưng mở chỉ cho một đến vài người là nhiều vì phúc đức căn quả cũng như nghiệp đạo chỉ được lệnh khai hồ để truyền dòng đến vậy.
Còn đồng nhân có đạo (đồng quả) không ai ham làm đồng thầy mở phủ (có lệnh khai hồ, mở cho nhiều người) cả. Bởi cái “nghiệp” làm thầy dù là thầy pháp, thầy đồng soi, đồng dí, đồng nhân hành đạo đã tam nghiệp khó tránh, còn cái nghiệp làm đồng thầy mở phủ thì hỡi ơi, vạn sự mệt mỏi.
Nên có những trường hợp biết nghiệp mình phải làm đồng thầy thì ban đầu cố sức mà “gia hạn”, mà “tránh” sao càng lâu càng tốt, còn đến lúc cực chẳng đã, đến thời đến hạn tránh mãi không xong thì mới phải ra để làm đồng thầy mở phủ cho người. Chứ cầm lệnh khai hồ chỉ sợ mình không đủ phúc để đỡ bóng ban lộc, đủ đức đủ quả để dậy đạo lại mắc nghiệp để lại cho con cái.
Xưa rồi nay có đạo ai cũng vậy!
Trên theo ý Thánh, người đồng thầy mở phủ phải có lệnh mở phủ nhà Thánh gọi là “lệnh khai hồ”. Lệnh này của nhà Thánh gia ân cho phép thì mới có thể soi căn nối quả, dẫn trình cho đệ tử gia nhập cửa Thánh (mở phủ). Rồi thì tuỳ duyên tuỳ nghiệp, tuỳ căn cơ người cậy sở, sau khi soi xét kỹ lưỡng mới làm lễ mở phủ trình đồng.
Người căn sâu quả nặng đa phần đều bị cơ hành nhiều bề, cơ âm cơ dương, cơ kinh tế …đủ cả. Nên khi quyết định ra đồng đôi khi kinh tế cạn kiệt, sức khoẻ giảm sút, tinh thần suy sụp, rồi bệnh tật, oan gia kéo đến đòi nợ đủ kiểu…
Để giúp cho những người này, đồng thầy đôi khi vì thương mà giúp, chứ tiền bạc nào mong, có khi còn mang tiền nhà ra giúp để con nhang mình có lễ mở phủ đủ đầy tươm tất. Chứ căn quả có phải ai cũng dư dả tiền bạc đâu, đa phần là nghèo khó.
Cũng bởi ngày nay trong đàn lễ chỉ đơn sơ hay dù tốt tươi cũng bị so bì và chê bai thiếu nọ thiếu kia, lỗi nọ lỗi kia …. nên sợ con nhang sái tâm thành ra đành phải theo thời thế vậy.
Thực ra xưa kia thời phong kiến các cụ cũng có hai loại con nhang:
– Một là giầu có và có địa vị, họ căn quả và ra hầu, họ có tiền và khi bắt sát là họ ra ngay.
– Và loại nữa là con nhang nghèo không có tiền may nổi cái áo bản mệnh mà hầu Thánh chứ đừng nói là ra mở phủ nhưng không còn cách nào, cơ đủ kiểu phải mở phủ mới yên. Những người này các thầy đều giúp, lấy chỗ cao cào chỗ thấp, mở cho dù đàn sơ lễ mỏng cũng ra và cũng biết nghiệp trọng căn thâm biết thân biết phận đâu dám so bì học đòi.
Còn bây giờ ra đồng quá dễ.
Ở Hà nội thì khoảng 35 triệu mà ở quê chỉ cần 20 hoặc 25 triệu là ra được.
Cũng chỉ hơn thu nhập của anh xe ôm công nghệ một chút là mở phủ được nên nhiều người ra đồng ngay không cần phải vay nọ vá kia hay quá nhờ vả thầy.
Cũng biết là khi nghèo cơ thì một đồng cũng không có chứ nói gì tiền chục triệu vì cơ thì có buôn bán làm ăn gì ra tiền đâu.
Nhưng cũng không phải tất cả. Cũng có kẻ luôn kêu nghèo khó không có tiền ra hầu… nhưng ngày nào cũng khoe đi ăn đi chơi các kiểu, không chịu tiết kiệm khi biết mình căn quả và nếu bắc ghế kiểu gì cũng phải một mớ tiền. Chỉ nghĩ hoang phí đến khi không có tiền rồi cơ thì lại nghĩ đến và đổ cho căn quả.
Những loại “ngày ăn cơm gà giỗ cha rau muống” giờ nhiều lắm.
Ai lên thầy nhờ mở phủ mà kêu không có tiền, thầy hay dặn: Để thầy kêu cho con yên một chút, rồi chịu khó đi làm việc, dù có làm anh xe ôm công nghệ thì mấy tháng tiết kiệm cũng có tiền tích cóp rồi ra mở phủ, thiếu thầy cho chứ đừng chỉ biết kêu không có tiền mở phủ.
Còn muốn mở ngay bây giờ không tiền thì tờ vàng cánh sớ mã tranh khẩu thịt lên đây thầy mở. Chỉ sợ con không chịu được bởi so bì người nọ người kia, bởi nghe những lời khích bác, rồi lại sinh tâm hoang mang, lại cho là thầy làm không đúng phép, hay nghĩ mở phủ thiếu nọ kia… rồi lại xoay khăn bỏ thầy thì khổ cho con.
Vậy muốn mở phủ mà so bì cho bằng người này người kia, hay như tối thiểu tầm tầm thì giờ này cũng đều phải có tiền.
Nếu để con nhang đi vay nợ mà mở phủ thì lại không phải con nhà Thánh rồi.
Nên nhiều người thầy có đạo mà con nhang không có tiền thời này đặc biệt ở các Thành phố lớn như Hà Nội thì không thể mở phủ được.
Cũng chỉ kêu tấu cho an yên rồi khuyên đi làm ăn tiết kiệm, có đủ rồi ra.
Vậy mà lắm kẻ thấy thầy nói vậy lại trách nọ trách kia, kêu thầy ham tiền hám bạc, thấy người nghèo chẳng mở giúp cho!!!???
Không chỉ vậy, khi đã chấp nhận mở phủ cho người, đồng thầy phải nỗ lực không chỉ là tốn công tốn sức, thời gian, tiền bạc, thậm chí phải đem cả công đức lực và tín ngưỡng lực của bản thân ra để đỡ bóng, kêu cầu tấu đối, phân định nghiệp lực oan gia cho con đồng.
Cũng bởi vậy mà đa phần các thầy đều phải gánh một phần nghiệp của đồng con và gia tiên của con đồng. Vì thế mà bị ảnh hưởng cả vận số, sức khoẻ của bản thân hay kinh tế tài vận gia đình đều vì thế mà bị ảnh hưởng không nhỏ, có khi nếu không tu tốt còn dẫn đến gia đình người thầy kiệt quệ khó khăn thậm chí không hạnh phúc…
Ấy thế mà, ngày nay chẳng còn thiếu những con đồng thay thầy như thay áo, năm cha ba mẹ.
Thầy tà thầy tiền thầy lừa không có đạo không có gốc thì cũng thôi đi, không nói làm gì. Nhưng ngay cả thầy tâm đức có đạo dẫn đạo cũng khó tránh việc trong bao nhiêu đệ tử, có những người vẫn xoay khăn, thậm chí có cả những kẻ phản trắc, phản thầy hại bạn, tu không đến nơi tập không đến chốn rồi sau khi bỏ thầy thì quay ra nói xấu, bôi bác thầy mình. Đó là sự vô ơn vô phép không thể tha thứ.
Nhưng cũng tại bởi thời thế các tân đồng đáng thương hơn đáng trách trẻ người non dạ, ăn chưa sạch bạch chưa thông, lại cơ trong lúc mới ra đồng.
Ra đồng rồi vẫn thấy chưa ổn hoặc đã ổn nhưng thời đại mong cầu, muốn yên căn mệnh, muốn tài lộc, muốn hạnh phúc, muốn danh muốn tài… có một lại muốn hơn nữa, muốn cả trời. Đôi khi mong cầu quá số mệnh nghiệp của mình, nên nào đi xem bói thầy khác, nào nghe người nọ nghe người kia mà xoay khăn, dở dang chưa tu được gì, học được gì đã năm cha ba mẹ, lễ nghĩa của đạo chưa tới đau, tu học cũng đứt đường gãy gánh.
Lại nói, có tân đồng căn cao mệnh trọng đàn lễ mở không thông, xưa thì đồng câm đồng đá còn biết mình chưa thông. Nay thì đồng thuộc từ đầu rồi, kể cả thầy biết là hầu thuộc không bóng Thánh cũng chả dám nói vì sợ thiên hạ chửi rủa: “đẻ rồi lại đút vào đẻ lại” …nên đâu dám há mồm ra…. chỉ được gia tiên tấu đối rồi ứng báo cho phải mở lại thậm chí ứng báo mở lại chỗ A chỗ B….. Nhưng Thầy đồng thời này chỉ cần nghe câu “mở phủ chưa được, chưa thông…” hay câu “đút vào đẻ lại” của thiên hạ đàm tiếu là hết hồn. Ai dám nhận mình mở phủ Thánh không nhận người nhận lính rồi lại phải mở lại?
Thời thế mà ra cả. Thời nay, kể cả có mở thông bốn phủ, thầy dạy tâm đức đi nữa, vất vả vì con nhang cái bán thế nào đi nữa, vẫn có những người xoay khăn đổi thầy, nói vào nói ra như thường…
Bởi sao có sự ngược đời như vậy?
– Trước tiên chính bởi tự thân con đồng mà ra:
+ Cuộc sống không phải lúc nào cũng bằng phẳng, lại vào lúc nghiệp lực quấn thân oan gia đòi nợ, vận hạn đến kinh tế khó khăn, gia đình lục đục là chuyện thường tình. Thấy vậy con đồng chẳng tìm cách làm ăn, kiên trì vun vén gia đình để vượt qua, chỉ chăm chăm xin lộc tài vượng tiến một bước thoát khỏi cơ cực trở lại vinh hoa, đến khi không được như ý trăm sự đổ thầy.
+ Đồng con khi cơ hành khó khăn được thầy giúp đỡ, đến khi cuộc sống khá hơn, bản mệnh tạm yên lại ham danh ham lợi, ham dị năng…, cư xử không đúng lễ nghĩa phép tắc, hành pháp không đúng quy tắc đã được thầy dạy bảo, hại người hại mình làm xấu hình ảnh của đạo. Thầy khuyên bảo uốn nắn nhưng không nghe không theo, không chịu nhìn lại mình mà tu mà sửa, sai càng thêm sai. Đến khi bị thầy trách phạt đem tâm oán hờn, có khi còn bỏ thầy, phản thầy, đơm đặt bôi xấu thầy mình hòng tạo dựng lí do bao biện cho cái sai, cái lỗi của bản thân con đồng. Đây là những kẻ vô ơn bạc nghĩa… nhân cách yếu kém không thể có kết quả trong tu tập.
+ Thầy mở phủ dẫn đạo có chỉ dạy nhưng không nghe không hành, nay học một chút mai quên một ít, rồi năm ba hôm chữ lại trả thầy, kiến thức bề nổi không sâu không hiểu, lễ nghĩa khó trọn vẹn dẫn đến tu tập nhiều năm mà không tiến bộ, lại đổ tại thầy
+ Ngu dốt, thiếu hiểu biết kèm tính kiêu căng ngạo mạn bởi mang danh con đồng, bởi có chút dị năng cấp thấp…, không bình tĩnh phân định đúng sai phải quấy, để trước là người xung quanh bạn bè không hiểu đạo tác động nói xấu, sau nữa là ma tà lợi dụng oan gia thúc đẩy đến xa thầy xa bạn đạo, sau này khổ sở đủ đường, đến khi đường tu sai lệch, hối hận cũng không còn kịp nữa.
+ Không hiểu hoặc không chịu hiểu rằng: tu tập phải xét căn cơ và nỗ lực tự thân của đồng con mà đồng thầy sẽ có những chỉ dẫn truyền đạo riêng. Rồi sinh tâm ghen đồng ghen bóng anh chị em bản hội, so bì này kia, cho là thầy mình bất công… từ đó mà ghét bạn xa thầy.
+ Ra đồng không có nghĩa là hết cơ hành ngay lập tức, bởi những cơ này là do duyên nghiệp của người tu, của gia tiên dòng họ người tu, của oan gia trái chủ… kết lại mà thành. Muốn thoát ra thì phải gỡ dần dần, có tu tập tốt mới có thể trả nợ oan gia, bồi phúc cho gia tiên dòng họ, rồi vững tâm vững tính, yên được thần thức thì cơ hành mới giảm. Không hiểu điều này dẫn đến cứ cơ âm cơ dương, cứ mơ mộng ảo giác, bản thân lại thiếu ý chí kiểm soát, mặc cho ma tà oan gia lợi dụng, ốp nhập liên miên… suy cho cùng do tự thân không phấn đấu nỗ lực lại đổ cho thầy không giúp không đỡ bóng.

+ Tự ảo vọng bản ngã, dị năng của bản thân dẫn đến không nghe lời thầy chỉ dạy thậm chí xem thường thầy mình. Hoặc có chăng tôn trọng thầy nhưng lại bị ảo vọng thầy như một người phải đã đắc đạo, không chấp nhận thầy mình cũng có đường tu riêng, đã và đang tiếp tục tu tập, dẫn đến vỡ mộng và luôn loay hoay tìm kiếm một đồng thầy khác 100% theo như ý mình (dù hiện thực không có đồng thầy nào như vậy). Thế mới sinh ra hệ luỵ xa thầy, bỏ thầy, “ năm cha ba mẹ”, xoay khăn như thay áo…
+ Đòi hỏi sự quan tâm, giúp đỡ, thấu hiểu thái quá hoặc sự hỗ trợ đốt cháy giai đoạn từ thầy mình trên tất cả các phương diện về kinh tế, tình cảm, gia đình, vận hạn, tài lộc, công danh…

Mỗi người có cuộc sống riêng, ai cũng có những khó khăn thử thách trong cuộc sống cần phải vượt qua, sự chia sẻ những khó khăn và nương tựa nơi đồng thầy đặc biệt là đồng thầy dẫn đạo mình để có thêm động lực là vô cùng đáng quý. Nhưng nếu tự mình yêu cầu sự giúp đỡ thái quá mà chính bản thân thiếu ý chí tự lực, rồi có những việc thầy đạo không thể xen ngang giúp đỡ như ý được lại sinh tâm oán trách thầy. Đó là sự ỷ lại dẫn đến sự vô lễ, vô ơn về sau… vv… và …vv…

– Sau nữa là bởi những tác động khách quan bên ngoài:

+ Truyền thông phát triển, trên internet có biết bao nhiêu là nguồn thông tin về đạo, nói về tu đạo, bao nhiêu diễn đàn, bao nhiêu hội nhóm, bao nhiêu video hầu hạ …Chính vì lượng thông tin quá lớn nhưng cóp nhặt, thiếu hệ thống, chắp vá và nhiều thông tin nhiễu loạn, sai lệch dẫn đến đồng nhân dù chăm chỉ tìm hiểu nhưng không biết phân biệt chọn lọc dễ tiếp thu những quan điểm sai lệch không đúng.

Hay khi xem những video trên mạng, chỉ chăm chăm thấy đẹp thấy sang mà con đồng lại học theo những cách hầu hạ không đúng lễ nghi, không đúng với những gì đồng thầy mình chỉ dạy, dẫn đến hầu sai, hầu lỗi không đúng lề lối dòng đồng mình theo.

Thêm nữa khi không hiểu căn nguyên các lễ nghi hầu hạ, đặc điểm cách thức hầu hạ của các dòng đồng, vùng miền đặc trưng khác nhau… lại đem ra học vẹt, đem ra so sánh, phân biệt, thấy khác với lối hầu thầy chỉ dẫn thì sinh tâm nghi hoặc…

Tất cả dẫn đến phát sinh tâm lý không toàn tin, toàn tín, không nghe lời thầy chỉ dẫn, dạy bảo nữa.

+ Thử thách trên đường tu của con đồng là luôn luôn có và ngày càng phức tạp, gian truân. Có oan gia thử thách, có ma tà thử thách, có cả thử thách của nhà Thánh… bằng rất nhiều phương pháp trong đó có cả thử thách về sự tín tâm trọn vẹn lễ nghĩa nơi thầy đạo của mình. Nếu đồng nhân không tinh ý nhận ra, hoặc có chăng vì nhiều lí do của chủ quan, khách quan tác động dẫn đến xa thầy rồi lạc bước trên đường đạo là chuyện không hiếm gặp.

+ Nghe theo sự xúi bẩy, khuyên nhủ sai trái của người ngoài bản hội, ngoài dòng đồng, những kẻ ngoại đạo hay người thiếu hiểu biết về đạo, thậm chí có khi từ những lời khuyên, những lời chỉ dẫn của chính anh chị em trong hội dù vô ý – cố ý (nên nhớ ở đâu cũng có người xấu người tốt, người tín tâm và chưa đủ tín tâm… và dù là anh chị em bản hội cũng là đang tu tập sửa mình chứ chưa ai hoàn thiện hay đúng đắn hết cả). Bản thân đồng nhân còn non nớt hoặc bản ngã quá cao mà bị che mắt không phân biệt được phải quấy dẫn đến xa thầy, và nếu có tâm phản trắc còn quay ra phản thầy.

Thành ra nghịch lý thấy rõ, thầy tà lại được sung sướng, trọng vọng đề cao, thầy tâm đức luôn lao tâm khổ tứ vì đạo vì con đồng lại lắm nỗi oan trái, vất vả, mệt mỏi.
Nói ra thì rất nhiều, chẳng thể đếm xuể nỗi khổ của đồng thầy tâm đức thời nay.

Chỉ nhắn những đồng nhân, những người còn chưa thể định tâm mà tu tập theo thầy hay còn đang loay hoay tìm thầy dẫn đạo rằng: Nghĩa thầy – trò Đạo Mẫu ta không phải chỉ một canh đàn mở phủ, không phải chỉ những lần đi lễ kêu cầu, những lần đỡ bóng khi hầu hạ dạ vâng mà là suốt quá trình tu tập của đồng nhân. Một khi con đồng đủ tâm, đủ tín, đủ lễ, đủ hiếu, đủ khiêm nhường nỗ lực tu tập thì chẳng thầy nào không thương không quý, trên đường đạo ắt luôn có thầy hỗ trợ, giúp sức.

Còn khi đã không làm trọn được câu: “Trên theo Thánh dưới theo Thầy”, lại càng không biết sai mà hối lỗi, mà tu sửa cho trọn vẹn thì bản thân tự làm tự chịu, đường tu khó tiến, đường đạo khó thành !
St

Bài viết liên quan

Tìm hiểu Thần tích của Đền Đồng Bằng

admin

Đừng biến tướng tín ngưỡng Thờ Mẫu

admin

ÁO BẢN MỆNH ,KHĂN PHỦ DIỆN- TÀI SẢN THIÊNG LIÊNG CỦA NGƯỜI CON THÁNH

admin

Bình luận

Để lại Bình luận