XÚC CẢM THĂM ĐỀN CHÚA LIỄU - Cua Đồng Kinh Bắc - Dạo chơi trên đỉnh Đèo Ngang Bâng khuâng đứng ngắm nhìn sang Quảng Bình Mây trời non nước lung linh Biển khơi nổi sóng cá kình dương oai Núi non đứng ngắm mãi hoài Hỏi đền Liễu Hạnh nhờ ai chỉ dùm Rừng xanh cây mọc xanh um Xuyên hầm xe chạy thẳng luôn hướng đền Ghé bà hàng nước có duyên Mua đồ sắm lễ đi lên cổng đền Sung rừng cây mọc hai bên Con đường thoai thoải vào đền không xa Cổng đền Liễu Hạnh hiện ra Rồng chầu hổ phục thật là uy phong Đốt hương đi thẳng vào trong Cũng nhiều khách quí có lòng vào đây Vào đền thắp nén hương bay Lễ dâng kính cẩn chắp tay nguyện cầu Cầu cho hạnh phúc bền lâu Cầu cho làng xóm bên nhau suốt đời Cầu cho nảy lộc đâm chồi Cầu cho gia chủ đời đời ấm no Muôn dân mãi mãi tôn thờ Ghé về mẫu mẹ xin cho lộc nhiều Lâng lâng nhớ một đôi điều Tiếng tăm chúa Liễu để nhiều tiếng thơm Đền thờ có khắp muôn phương Nhân dân mến mộ yêu thương dựng đền Ngẩng nhìn tượng phật bên trên Nhẹ chân dạo bước vào đền thành tâm Trải qua bao nỗi thăng trầm Ngôi đền bé nhỏ tháng năm vẫn còn Đền nằm ngay cạnh núi non Hoành Sơn quán nước vẫn còn nơi đây Bồn chồn mà dạ ngất ngây Một "Tứ bất tử" chốn nơi này du thân Tuy xa mà lại thấy gần Vào thăm mẫu mẹ ngàn lần con xin Công cha nghĩa mẹ khó quên Làm con thì phải đáp đền mẹ cha Núi Hoành Sơn dẫu xa xa Lạc Hồng vẫn một sơn hà bền lâu Nhìn tượng ngọc phật cúi đầu Lung linh tủ kính một màu hào quang Còn đây non nước mây ngàn Còn đây những tấm lòng vàng viếng thăm Đi ra một phút trầm ngâm Ông từ đứng đó hỏi thầm đôi câu Ông mời uống rượu cùng nhau Lộc mà mẫu mẹ ân sâu phù trì Lời chào vui vẻ rồi đi Ngập ngừng dừng lại ngắm gì nơi đây? Vui sao được có một ngày Thăm đền Liễu Hạnh tràn đầy niềm vui
Sao mà thơ văn lại kỳ cục vậy? Cứng và nhiều câu, chữ còn thô quá! Cứ như cái kiểu vận văn nói vào ý. Ý thì không thoát đọc cứ thấy tưng tức trong người. Ví dụ nè: Đã về với mẹ phải nhất một lòng tòng một dạ thì mẹ mới thương mà mở kho cho cái tâm thì sáng mà cái duyên lành thì khởi chứ? Ai lại dùng cái câu" ghé về Mẫu mẹ xin cho lộc nhiều"- câu này tôi cứ mơ hồ mà nghĩ đến bà Hồ Xuân Hương viết mỉa Thái Thú Tô Định :Ghé mắt trông ngang thấy biển treo, Kìa đền thái thú đứng treo leo.... Cứ nghĩ thế thôi là tôi rợn hết cả người. Không chỉ bạn mắc phải cái lỗi sơ đẳng này, mà cái này diễn ra phổ biến nhất là trong Văn dâng Hầu Thánh ngày nay. Các nhà Văn cứ gọi là tùy cơ tung hứng loạn hết cả. Họ không hiểu rằng đối tượng mình viết và phục vụ là ai? Dĩ nhiên nhà Đồng nhiều người thì ưa nịnh mà chưa hiểu hết phép tắc nhà Thánh, nhà văn cốt mua vui để kiếm tiền. Mà văn chương thơ phú dùng cho Văn Hầu thành rẻ rúm, nhiễu nhương! Mong chờ sẽ có những vần thơ hay và ngọt ngào đúng nghĩa từ bạn mà làm đẹp cho cửa Đình thần Tam Tứ Phủ.
Thực tình là rất cảm ơn bạn Cua Đồng Kinh Bắc đã viết bài thơ như thế này. Cũng ờ là còn nhiều chỗ....hơi thô. Nhưng cũng rất mong là bạn phutrieulinhtu cũng nhẹ lời cho bạn cua đồng kinh bắc. Vả cũng chưa chắc là bạn Cua đồng kinh bắc này bạn ấy có là " đồng đạo " hay ko ( tôi không quen bạn ấy, bài thơ này tôi xin phép được trích từ trang bài của bạn mà tôi tìm đc )? Tôi chỉ thấy cảm ơn bạn ấy ở những cái cảm xúc thật mà bạn ấy thể hiện khi về thăm đền Chúa rồi viết ra bài thơ đấy. Chứ tôi cũng ko gán ghép hay đặt nặng quá việc thơ cũng phải nhằm vào đối tượng mà sáng tác sao cho lời lẽ trước là chau chuốt, mượt mà sau nữa là cũng phù hợp hoàn cảnh ( xin lỗi vì bạn ấy chỉ đơn thuần thể hiện cảm xúc một cách "nghiệp dư" thôi ) và cũng chỉ đơn thuần là viết cho bạn bè, anh chị em đọc để thể ra cái tình xúc của bạn ấy, chứ hẳn là ko phải viết cho Thánh rồi . Hoặc giả mong là bạn phutrieulinhtu sẽ có những đóng góp sắc sảo hơn chăng? có thể bạn sẽ sửa lỗi những chỗ chưa vừa mắt bạn trong bài thơ này chẳng hạn?????
Cái giá trị thực tại của văn thơ cốt ở người cảm nhận....mình khâm phục bạn phutrieulinhtu có những cảm nhận thật sâu và thật sắc... Theo ngu ý của tôi...thì bài thơ này chưa thật hoàn hảo,nhưng đó là cảm xúc chân thật của tác giả...thiết nghĩ người đọc nên trân trọng. Sự góp ý nếu có....nên cân nhắc sao cho vừa lòng vừa dạ đôi bên,cớ chi mà nặng lời..nếu không nói là thậm tệ... Và tác giả bài thơ..có thể là người làm theo cảm xúc ,chưa hằn là nhà thơ chuyên nghiệp...đôi khi những nhà thơ lớn chưa chắc gì đã có nhiều thơ hay.... Cốt yếu chúng ta giao lưu và chia sẽ....tôi thấy dùng câu "ghé về Mẫu mẹ xin cho lộc nhiều" có gì mà không ổn nào.... Tác giả như đứa con đi xa....tiện đường,tiện dịp "ghé "về thăm mẹ... Còn từ "ghé" mà Hồ Xuân Hương dùng là " ghé mắt" thể hiện thái độ giễu cợt ...bạn so sánh như thế quá khập khiễng... Tác giả có thể không phải nhà thơ chuyên nghiệp...nếu góp ý mong bạn nên " lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau"...
Các bạn yêu quí! Ông bà nhà mình nói "yêu cho roi cho vọt...", dĩ nhiên đây là công luận không làm thế được. Nhưng cái gì chưa đúng, chưa thật hay ta phải góp ý mà góp ý là phải đến nơi không thể nửa vời. Bạn Thanh Tùng bảo mình chỉnh thơ giúp tác giả việc này tôi làm được nhưng thiện nghĩ là không lên, vả lại tôi đang ở vị trí người cảm thụ và đưa ra chính kiến của mình. Còn bạn toiyeuadmin lại cho là mình đao to búa lớn. )khà khà, không đâu cái tôi muốn lại rất thiện tâm, chỉ ra cho bạn thấy cái chưa được để điều chỉnh, viết lách tốt hơn là quí chứ. Tôi không tán thành theo chủ nghĩa bình quân. cái gì cũng cho câu "hoan hỉ"- ơ thế đâu là thật, đâu là giả? Vậy thì nhạt nhẽo lắm! Hôm rồi tôi chỉ bàn về từ "ghé" nhưng cũng tại câu đó cụm từ "Mẫu mẹ" cũng chưa hợp nhĩ. Nghe một câu văn Mẫu Đầm đa nè "Con về cửa mẹ một khi, thiếu thốn của gì xin mẹ cho con... Cho con không phải đưa tay, cho con sức khỏe hàng ngày làm ra..." đấy đơn giản, bình dị mà ngọt ngào, tha thiết biết bao. Dĩ nhiên ta không thể bì với cách dùng từ của cổ nhân! Mẫu và mẹ là đồng nghĩa- sử dụng như vậy là chưa hợp lý về mặt ngôn từ. Cái cách bạn diễn tả không gian, thời gian xuyên suốt bài thơ cũng không logic. Bạn đang phóng tầm mắt trên đỉnh đèo mà "thu vào tầm mắt muôn trùng nước non" thì các câu dưới bạn lại ngược lại tả lối vào hành lễ, cách bạn sử dụng đại từ nhân xưng cũng không chuẩn, chưa muốn nói là có phần bất kính. Các bạn viết, đọc và nhớ là phải ngẫm cho đầu cuối. Nếu cứ viết tự do, hồn nhiên thì có mà người Việt Nam ai cũng làm được thơ à? Khó lắm đấy!
Các bạn yêu quí! Ông bà nhà mình nói "yêu cho roi cho vọt...", dĩ nhiên đây là công luận không làm thế được. Nhưng cái gì chưa đúng, chưa thật hay ta phải góp ý mà góp ý là phải đến nơi không thể nửa vời. Bạn Thanh Tùng bảo mình chỉnh thơ giúp tác giả việc này tôi làm được nhưng thiện nghĩ là không lên, vả lại tôi đang ở vị trí người cảm thụ và đưa ra chính kiến của mình. Còn bạn toiyeuadmin lại cho là mình đao to búa lớn. )khà khà, không đâu cái tôi muốn lại rất thiện tâm, chỉ ra cho bạn thấy cái chưa được để điều chỉnh, viết lách tốt hơn là quí chứ. Tôi không tán thành theo chủ nghĩa bình quân. cái gì cũng cho câu "hoan hỉ"- ơ thế đâu là thật, đâu là giả? Vậy thì nhạt nhẽo lắm! Hôm rồi tôi chỉ bàn về từ "ghé" nhưng cũng tại câu đó cụm từ "Mẫu mẹ" cũng chưa hợp nhĩ. Nghe một câu văn Mẫu Đầm đa nè "Con về cửa mẹ một khi, thiếu thốn của gì xin mẹ cho con... Cho con không phải đưa tay, cho con sức khỏe hàng ngày làm ra..." đấy đơn giản, bình dị mà ngọt ngào, tha thiết biết bao. Dĩ nhiên ta không thể bì với cách dùng từ của cổ nhân! Mẫu và mẹ là đồng nghĩa- sử dụng như vậy là chưa hợp lý về mặt ngôn từ. Cái cách bạn diễn tả không gian, thời gian xuyên suốt bài thơ cũng không logic. Bạn đang phóng tầm mắt trên đỉnh đèo mà "thu vào tầm mắt muôn trùng nước non" thì các câu dưới bạn lại ngược lại tả lối vào hành lễ, cách bạn sử dụng đại từ nhân xưng cũng không chuẩn, chưa muốn nói là có phần bất kính. Các bạn viết, đọc và nhớ là phải ngẫm cho đầu cuối. Nếu cứ viết tự do, hồn nhiên thì có mà người Việt Nam ai cũng làm được thơ à? Khó lắm đấy!
Tinh thần góp ý để thể hiện tư tưởng cầu tiến và giúp nhau tốt hơn thì lúc nào chúng ta cũng nên hoan nghênh. Như bạn phutrieulinhtu nói thì chủ nghĩa bình quân: tốt cũng khen, xấu cũng vỗ tay rồi nói câu hoan hỉ thì đâm mọi sự nó thành ra nhạt toẹt. Cái này tôi cũng nhất trí quan điểm ấy. Ở bài thơ này cũng thế. Chúng ta đều có những cảm nhận riêng, Tác giả cua đồng kinh bắc thật ra còn nhiều cái thiếu sót trong ngôn từ cũng như lập vần. Nhưng có lẽ tôi và bạn có những cách nhìn khác nhau chăng? tôi đang đánh giá trên quan điểm tinh thần và cảm xúc của bạn ấy với đề tài mà bạn ấy viết là tốt, còn như bạn lại đánh giá ở khâu ngôn từ và thể vần lặp chữ trong thơ. Có lẽ hiểu thế này sẽ đúng hơn chăng? cái tôi đánh giá là cái trước tiên người đọc họ cảm thụ về thơ. Cái bạn đánh giá là cái tiếp sau khi đã "nhận" được cảm xúc thì chúng ta xét trên quan điểm ngôn từ, chất lượng, nghệ thuật của thơ trong bài này? Tôi cho rằng đánh giá trên quan điểm bất kỳ nào cũng là quý. Rất quý là khác. Bạn phutrieulinhtu luôn thể hiện cách nhận xét mà như tôi theo dõi trong các cm của bạn trên diễn đàn là luôn luôn cầu tiến và thẳng thắn. Thực vậy, chẳng gì quý hơn một cm góp ý ko khách sáo như thế. Chúng ta rất mong được học hỏi từ nhau, tất nhiên có sàng lọc. Tôi vẫn giữ quan điểm rất mong bạn phutrieulinhtu sẽ có những chỉnh xửa hợp lý hơn cho bài thơ này, tất nhiên ở trên quan điểm so sánh và đối chiếu để thấy cái được cái chưa chứ ko có ý bài xích hay tẩy chay bài thơ và những lỗi mà tác giả phạm phải, thiết nghĩ cái đó lại là phù hợp với tinh thần tích cực. Đúng như bạn nói. Góp ý nên đến nơi đến chốn, và cũng là một cách để mọi người và cụ thể trong trường hợp này là bạn cua đồng kinh bắc và chúng tôi được học hỏi thêm một số điều về niêm luật âm vần trong thơ từ bạn. Thân, rất mong bạn sẽ đồng ý với ý kiến này.