CHƯƠNG I: XUẤT XỨ RỒNG ĐẤT Đồn rằng ở cạnh biển Đông Có dân tộc khoái nhận rồng làm cha Tiên mẹ, rồng bố đẻ ra Một bọc trăm trứng chính là anh em. Dựng nhà chống giặc bao phen Hai nghìn năm ấy chẳng quên khi nào, Sản sinh tuấn kiệt anh hào Đuổi Tây đánh Bắc không bao giờ lùi. Mỗi khi Tây, Bắc rút lui Anh em chung bọc túi bụi chém nhau Nhẹ thì một họ mất đầu Nặng thì xương phủ trắng phau ruộng đồng. Bởi từ chung một máu rồng Tiểu nhân, tuấn kiệt đều không thiếu gì. Tuấn kiệt nào tính toán chi, Xả thân đổ máu cũng vì anh em Cần đâu một tiếng trọng khen Chỉ cầu vận nước vững bền ngày mai. Tiểu nhân bám sát gót hài Túi tham không đáy luôn gài thắt lưng Mưu gian kế độc không ngừng Dình cơ hội đến là vùng chụp ngay. Nước nhà nghiên ngả mặc bay Một lòng ích kỷ cốt dày túi riêng. Kẻ xây người phá liền liền Thời gian đã trải hai thiên có thừa, (hai thiên nghĩa là 2000 năm) Người ta mẫu hạm, phi cơ Hạt nhân, vũ trụ từng giờ đổi thay. Con rồng còn mãi đứng đây Trồng cây, may áo, khâu giầy kiếm cơm Những anh tri thức khá hơn Từ biệt đất mẹ, tìm đường làm thuê. Quốc thể nhã nhục ê chề Yếu, nghèo, nhỏ, nhát muôn bề thiệt thua. Ngư dân mò cá bắt cua Lòng lo lơm lớp bị khựa bắt giam, Tàu ta tìm giếng đặt khoan Lũ khựa quấy giống chó hoang quấy cừu. Báo đăng vài chữ lìu tìu Rằng “tàu lạ đó làm điều trái ngang” Thấy ta nhu nhược, khựa càng Ngày đêm quấy phá dọn đàng về sau. Dân tình càng ngẫm càng đau Còn bậc “cha mẹ” thi nhau đớp mồi.