Vàng cánh đồng Mênh mông lúa Giữa mùa gặt Khi nắng Lúc trắng những cơn mưa Gió khẽ đưa Mùi rơm, mùi thóc Đưa khó nhọc nặng trĩu đôi vai Bước chân ai Hớt hải đường về, Nóng bỏng con đê Nghề nông khó! Mặt trời chưa ló Bóng tối còn vương Giẫm lên sương Mẹ tôi đi gặt Mặt lấm tay chai, Áo vải nâu sờn úa Lúa thương mẹ Lúa chín vàng như tơ, Tôi thương mẹ Vần thơ Tìm bến bờ tri thức.
Bài thơ hay và đẹp quá. Cái đẹp cái hay toát lên từ chính tâm hồn tác giả: yêu người mẹ nông dân lãm lũ vất vả trên ruộng đồng- nuôi những ước mơ cho đàn con đi tới tương lai. Ở đây mẹ của ta vẹn nguyên, đủ đầy trong hình ảnh chung: bà mẹ đất nước. Cái cách viết thơ tự do đã phá tan khuôn khổ xáo mòn quen thuộc, đua hình ảnh bà mẹ đến gần gụi với ta nhất. Ta có cảm giác khi đọc bài thơ như gặp mẹ ta, mẹ đang ngồi đó tâm sự với đứa con yêu của mình về những ước mơ đời mẹ... Thơ như thế mới là thơ, bởi nó bắt mạch nguồn từ cuộc sống, là khúc giao hoan của những ân tình nhân nghĩa của tình cảm mẹ con, con mẹ. Tuy một số chỗ viết còn chưa thật chắc nhưng như thế cũng đã đủ đẹp lòng người thưởng thức...