Hỡi ơi! tiết đến thu thiên, Hiếu tử lòng hiền cảm đến thân sinh, Từ ngày mẹ dưỡng cha sinh, Cù lao công đức sánh bằng thái sơn, Bào thai thập nguyệt gian nan, Cưu mang chín tháng bể non nào bằng: Một ân vàng vọt gầy mòn, Chân tay dồn mỏi nuôi con trong lòng, Áo tốt mẹ để cẩn phong, Gương soi mẹ để mặc người điểm trang. Hai ân là tháng mẹ sinh, Khó bằng vượt bể chèo non vượt đèo. Ba ân đã đến ngày sinh, Ngày thì phảng phất đêm thì hôn mê, Mẹ thì mong mỏi nặng nề, Bao giờ hoa nở mẹ thì mới yên, Mẹ con đều gặp phúc lành, Mừng rằng đã được thư sinh thoát nàn. Bốn ân vật lạ của ngon, Đắng cay mẹ chịu ngọt ngon con bầy, Nâng niu bằng ngọc trên tay, Vất vả đêm ngày chẳng có khi nguôi. Năm ân đặt chỗ ráo khô, Chỗ ướt mẹ chịu chỗ khô con nằm, Rét thì áo mặc liền thân, Bức thì tay quạt nỗi tình thiết tha. Sáu ân công đức cao dầy, Vì con nên phải mẹ gầy xác ve, Mong con biết chạy biết đi, Cho cam lòng mẹ khỏi khi lo phiền. Bẩy ân tắm gội cho liền, Tanh hôi mẹ chịu sạch liền cho con, Mẹ thì lưng mỏi chân (tay) dồn, Đêm ngày vất vả vì con nhiều bề. Tám ân đi chợ về quê, Đồng quà tấm bánh mẹ thì cho con, Thấy con chốc lở thì lo, Thấy con mát mẻ mẹ vui trong lòng. Chín ân phương trưởng đã đành, Trai thì kinh sử, gái thì cửi canh, Khuyên con ăn ở cho lành, Những lời mẹ dặn đinh ninh trong lòng. Mười ân trọn vẹn cả mười, Cha mẹ đã định có nơi cửa nhà, Lòng mẹ thương con thiết tha, Ruộng nương vườn đất để dành cho con, Mẹ mong mẹ trăm tuổi tròn, Để con báo dưỡng cho cam tấm lòng. Than ơi! một phút chia ly, Âm dương cách trở Tây Đông nhường này, Công mẹ đã khó rãi dầu, Lấy gì báo đáp đêm ngày cù lao, Than rằng đất thấp trời cao, Biết đến thuở nào mẹ lại gặp con. Sông sâu nước chảy đá mòn, Thế là mẹ đã xa con mất rồi, Giờ đây cách trở đôi nơi, Mẹ về quy Phật đời đời yên vui./.