[THẢO LUẬN] THẦN THÁNH nay đâu ?

Thảo luận trong 'Thế giới tâm linh' bắt đầu bởi nhất Tâm tịnh, 25/4/14.

Lượt xem: 4,440

  1. Đại Yên Linh

    Đại Yên Linh New Member

    Tôi thì nhận thấy Thánh Mẫu cũng đã có cuộc sống phàm trần mà không cứ gì Thánh Mẫu bàng bạc khắp các thần tích của các tiên, các thánh thì đâu đâu cũng thấy liên luỵ hay có dính dáng tới cuộc sống phàm trần. Người thì giáng phàm hộ quốc mà sau hiển thánh, phong thánh, người thì do lỗi mà phải xuống để giáo hoá muôn dân. Hãy cứ để Thánh cũng có chút ít người phàm & đừng quá hoàn hảo hay hình tượng để rồi tới nỗi than rằng "Thần thánh nay đâu". Cũng chính vì những hình tượng này mà thánh gần gũi hơn với con người. Chả phải ở ta mà ở tây ở tàu cũng thế đã nói tới Thánh thì ắt là nửa thần nửa người.

    Bạn Lãng nói cũng có cái lý riêng trên thiên đình quả không thiếu chén ngọc nhưng cái phạt không nằm ở chỗ cái chén mà nằm ở chỗ cái "Lễ" & nằm ở cái hoàn cảnh khi đánh rơi chén vậy (chưa chắc vỡ vì trên ấy cũng ko chắc có mặt đất như dưới này). Cũng vì cái nhân đó thì mới có cái duyên hạ phàm đó cũng chưa chắc nguyên nhân là vỡ chén mà có thể là phạm gì đó nhưng thần tích lấy hình tượng là chén ngọc. Khéo léo là vậy, quyền biến là vậy mà đến nỗi xảy rơi chén ngọc phạm đến uy nhan ở trốn đế đình. Cũng như nói nơi tôn nghiêm hành lễ cẩn thận không để sơ xảy vậy. Nếu trong cung đình chẳng thiếu chén, thiếu chậu thì ngày xưa vua chúa đâu có chém đầu nhiều thị nữ, thái giám, vương phi tới vậy? (ở đây không ví Mẫu với thị nữ chỉ đang nói lễ nghi trong trốn chiều đình) Nếu nói như vậy thì khi hầu hạ rơi hoặc trót bẻ gãy cái đao, cái kiếm này thì mua sắm cái khác chăng? Khi đáng phải tôn nghiêm, kính uý mà không làm được cho tròn thì cũng là lỗi vậy. Cảm ơn bạn đã nhắc nhở về văn quan đệ Tam. Cá nhân tôi thì tán thành hình tượng: phạm lỗi --> tu sửa này vì nó gần gũi với dân gian nhất & cũng mang tính con người hơn cả. Những trích dẫn này chủ yếu để làm rõ cho cái ý ở phía dưới mà tôi muốn nói. Còn với tôi thì tôi không viết nên bộ luật Thiên cung nên cũng không biết trên đó có luật này hay là không. :) Nếu có thì chắc cưỡi xe loan không đội mũ bảo hiểm thì cũng bị phạt như dưới này thôi. Nếu nói không có tội thì là tôi đang ở Thiên sướng thế tôi chả dại mà lai vãng xuống trần.

    Cái hình tượng phạm lỗi -->> tu sửa này tôi rất thích nó hợp với cái lẽ từ Mẫu & Mẫu nghi thiên hạ hơn cả. Còn đã nói là bịa là đặt hay người đời chế tạo thì chả có cái khảo cứu nào mang tính chuẩn xác hay xác thực cả. Chỉ có cái hợp lý, hợp lẽ, hợp tình… có chân, có thiện, có mỹ thì lấy làm hình tượng mà thôi. Vậy thì hãy cứ để mọi thứ là tương đối & ở mức chấp nhận được. Đã có tiền kiếp mà phải trả nghiệp mà đầu thai để tu để sửa thì há nào lại không có phạm lỗi hay mắc lỗi.?

    Đạo hay bất cứ cái gì xa rời con người thì cũng không thể tồn tại được chứ đừng nói là phát triển. Đạo là do Thánh có công khai sáng & để lại. Người hay cụ thể là các thanh đồng, đệ tử kế thừa & phát huy. Đạo thịnh lớn hay suy vi đôi khi không nằm ở Thánh mà nằm ở người. Nói rõ những điều này chẳng qua chỉ để làm rõ cái ý: mỗi người hãy tự làm tròn cái trách nhiệm & cái tâm của mình mà thôi. Ai làm tốt phận nấy thì đạo đẹp còn làm không tốt thì đạo xấu. Những điều này toàn do phàm trần tạo nên vậy thì hà tất hỏi Thánh để làm gì? Thế chả khác nào hỏi: Thần thánh nơi đâu? khi mà rất nhiều cháu bé tử vong vì sởi? Thánh cũng chỉ thay trời hành hoá có những cơn can qua, ôn dịch mang tính sàng lọc tự nhiên thì liệu có thể làm gì đây?

    Phàm đã là những kẻ đi học thì học gì cũng vậy mà thôi. Đôi khi phải chấp nhận nhồi những thứ sai vào đầu & dần dần qua thời gian gạn lọc bớt những cái sai để chỉ còn để lại những cái đúng. Nếu không phạm sai lầm hay mắc lỗi thì sẽ không có cơ hội để sửa những lỗi đó. Vậy thì mắc lỗi càng sớm bao nhiêu sẽ càng có cơ hội sửa lỗi sớm bấy nhiêu. Tạm chưa nói tới việc sai hay là đúng chỉ là cái lẽ trân trọng vì những người đã bỏ công viết ra hay có công tổng hợp những thần tích lại để thế hệ sau tiếp tục có những sửa đổi cho đúng. Thế nhưng ngày nay thế hệ sau cũng chưa làm được vì công việc cũng chưa thực sự đặt hết sự nghiêm túc & để cái trí mình vào. Việc copy & paste cũng tốt tiết kiệm thời gian đánh máy nhiều nhưng cũng rất lỗi vì nhiều khi bị tam sao thất bản khi đọc lướt qua. Nó khiến cho con người cũng chả còn có cái trách nhiệm hay thành ý gì với những thứ đi vay, đi mượn cả.

    Chẳng có ai khi đẻ ra rơi xuống đất đã biết ngay mọi thứ cả. Nếu không căn cứ vào sách vở thì lấy cái gì làm mốc mà để tiến lên? Sự trích dẫn đôi khi cũng chả phải là thích sách vở chỉ là những cái mà người ta cùng biết với nhau mà thôi. Dù sao thì chí ít cũng có 1 cái hình tượng để mà nhìn vào & nếu hình tượng đó là thiện, là tốt thì lại càng hay. Sách vở, hay kinh kệ, hay chầu văn, hay khuyến thiện… nhiều khi cũng là nhà ngài khai sáng cho người & mượn tay con người mà tác thành. Chứ thật là khó lắm thay khi mà ngồi & tự nghĩ ra để viết. Chắc chắn cũng phải có sự ngầm ưng thuận của nhà ngài về tích, về tán, về tụng, về ngâm thì mới còn tồn tại hay lưu truyền cho tới nay.
     

Chia sẻ trang này