Làng Vân Hương giáng sinh thần nữ Cõi Nam Thiên bất tử nổi tên Vốn xưa Đệ Nhị Cung tiên Phong lưu Công Chúa ở trên Thiên Đình Đương việc thọ khi mang chén ngọc Quá lònh mừng bỗng chốc rời tay Phép trời đâu có riêng tây Hai mươi năm đó xuống đày trần gian Năm Thiên Hựu Lê Hoàng thứ nhất Dấu Giáng Tiên Trần thất thác ra Rõ ràng vóc ngọc vẻ hoa Hoa mà biết nói ngọc mà biết thơm Tính linh tuệ cộng thêm cho học Gồm cầm thi ca khúc đều hay Hiếu trinh có một người đây Lầu cao trăm thước giá này ai ngang Thôn giáp Nhị vốn làng kế đó Đuốc văn phòng bóng tỏ tình lang Ba năm chăn gối vội vàng Hạn kỳ đã hết Thiên Đàng đã lên Lòng sắc son minh bạch gửi tâu Ngọc Hoàng soi xét trước sau Trần gian lại xuống hoa lâu lại về Công sinh dưỡng tình quể day dứt Điệu sắt cầm duyên kết càng sâu Đôi bên thung tạ huyên sầu Đào hoa mặt vắng vân du lòng đành Khi Lãng Uyển, Bồng Doanh xa tới Khi góc biển klhi lên trời Khi người lão ấu, khi người mỹ nhân Khi dưới nguyệt cầu thần lẩy điệu Khi trăng hoa cuộc rượu mở hàng Khi bài lá khi cung đàn Khi ngay giữa quán, khi ngang bên đường Khi tỉnh Lạng gặp chàng Phùng sứ Khi Tây Hồ văn tự cùng ai Đông Kinh trở gót tiến hài Đã ngay ngoài phố đã mai trong thành Khi hoa Hạc Hoàng Đình tới đó Khi Đông dương ngựa gió ghé qua Khi Nghệ Tĩnh khi Thanh Hoa Khi vào Hoàng Lĩnh khi ra Thạch Thành Khi phố cát hiển linh đã rõ Khi Sòng sơn mới tỏ cơ duyên Lắm khi hoạ phúc uy quyền Phép vua dẫu hiển phép Tiên càng thần Khi tuyết lĩnh đã chân qui Phật Nọ tự mình lại thực qui sư Rộng đường hết sức tu tri Cứu dân giúp nước hằng ghi một niềm Nhà vua thủa dẹp giặc khi trước Cùng gắng công giúp nước dân ta Đại vương có sắc ban ra Chữ rằng Chế Thắng Bảo Hoà diệu phong Triều ta lúc hỗn đông nam bắc Hiển anh linh ra sức âm phù Gia Long thứ bốn hiệu Vua (1805) Tiên Hương tên xã dụ cho về làng Trên chín bệ đã ban quốc điển Dưới vạn gia đều hiển thần quyền Dám xin trắc giáng ở trên Quốc dân tý hộ, trào lên xuân đài. Nguồn gốc bài viết :http://daomau.com