Từ khi Thánh Mẫu Liễu Hạnh hiển linh tại Phố Cát, thì ngài được thờ ở nhiều nơi. Tại làng Kẻ Dầy (nay là xã Kim Thái huyện Vụ Bản Tỉnh Nam Định) là quê hương sinh ra Thánh Mẫu đã xây dựng đền thờ, goi là Phủ Dầy hàng năm mở hội lớn vào tháng ba. Nhiều làng trên đất nước cũng lập phủ thờ Mẫu. Chúa đi du ngoạn các danh lam thắng cảnh cùng hai vị công chúa. Thấy phong cảnh vùng Sòng Sơn non xanh nước biếc, Chúa dừng lại hiển thánh nhiều lần tỏ sự uy linh. Đêm đêm Tiên Chúa vùng hai vị Tiên nữ nằm mắc võng giữa rừng cây, ban ngày hiện thành bà già bán quán, thiếu nữ ca hát trên đường, kẻ nào qua đường mà chứ trêu ghẹo thì chắc chắn gặp tai ương. Chiều tà sẩm tối thì kéo quân binh rầm rập đi tuần khắp nơi, dân làng nghe tiếng phải đi ngủ sớm, những tên hoà lý sâu mọt trong làng thường bị xử phạt, thậm chí cho người đột nhập vào làng bắt trói lý trưởng nhốt xuống giếng sâu, hoặc bắt các kỳ mục trong làng treo lên cây cho nhịn đói. Có lần vua Lê chúa Trịnh ngự giá về thăm quê (ở Thanh Hoá ). Các vị hoàng thân, cung phi đi theo rất đông, khi qua Sòng Sơn bỗng tự nhiên xe kiệu dựng đứng, không làm sao mà đi được, phải xuống đi bộ, ai tỏ vẻ oán trách không cúi đầu, chỉ trong khoảnh khắc bị thiệt mạng ngay trên đường đi. Vua Lê chúa Trịnh sợ hãi, vội lui xa giá trở về kinh, triệu bách quan đến bàn bạc, vua nói: - Trẫm thừa mệnh trời, được sự phù trợ uy linh của liệt miếu mà trị thiên hạ, sông núi linh thiêng, dân làm ăn yên ổn. Nay không biết loại yêu quái nào mà nhiễu hại dân xưa nay chưa từng có như vậy, dân lành có tội tình gì, trẫm vô cùng thương xót, vậy hãy cáo với thần dân thiên hạ, ai có tài trị được yêu quái, trẫm sẽ ban thưởng bạc vàng không tiếc. Các quan kẻ thì bảo mời phương sĩ cả nước, kẻ nói mời pháp sư, có người lại nói xin mở hội chư thần có danh tiếng cả nước về dự hội tiêu trừ, nhưng đều không đạt kết quả. Nhà vua than thở: - Giá này có được thượng sư nội đạo tràng tái sinh thì mới diệt được yêu quái. Có một vị thần tâu rằng: - Nay thượng sư còn ba người con đang vi luyện tại xã Từ Minh huyện Hoàng Hoá. Nhà vua cho sứ giả đến mời hai ba lần mà con của thượng sư là Tiền Quan Thánh vẫn từ chối, nhà vua vẫn kiên trì sai sứ giả đến thỉnh cầu. Tiền Quan Thánh bèn hỏi ý kiến các học trò của mình, một người thuă rằng: - Thầy đã vâng mệnh đức Phật thế tôn uỷ thác cho việc độ thế cứu dân, nay sinh mệnh của dân đang gặp lâm nguy không thể không cứu, mệnh vua không thể không theo, vùng Sòng Sơn là đất của bản hạt trông nom, lẽ nào chỉ ngồi nhìn. Tiền Quan Thánh cho là phải, bèn mời sứ giả về tâu trước với vua, hôm sau báo tin cho hai em là Tả Hữu quan Thánh cùng vào yết kiến nhà vua và chúa Trịnh. Ba vị làm phép trổ tài, vua chúa triều đình đều bái phục, tin tưởng đều có thể trừ được yêu quái, bèn phong cho Tiền Quan Thánh làm Thống lĩnh, giao cho binh quyền cùng các quan tiến về Sòng Sơn, cờ xí ngợp trời, chiêng trống ầm vang, Chúa Liễu nghe tin nhưng không đề phòng. Tiền Quan Thánh xuất hiện như một người thường, cưỡi ngựa bạch một mình tới Sòng Sơn, qua lại trước cung Chúa Liễu vài ba lần. Chúa Liễu thấy đây không phải là người tầm thường, bèn xuống thềm đón tiếp và nói: - Quý nhân qua đây, may mắn được gặp thật thoả lòng mong đợi từ lâu, xin mời ngài vào cung môn mời trà. Tiền Quan Thánh xuống ngựa cung kính đáp rằng: - Ta cũng đã từng ở thiên đình, trước cũng có quan hệ với quý chúa. Nay được biết quý chúa đang gặp tai hoạ lớn, muốn đến cứu giúp. Quý chúa từ thủa giáng trần đến nay, anh phong lẫm liệt, hiển lộng thần oai, chỉ vẫy bàn tay đã làm cho quỷ khiếp thần sợ, vừa chuyển gót chân, quý chúa đã làm nên phong ba bão táp, thật là một vị nữ thần xưa nay hiếm có, từ lâu đã nổi tiếng khắp ba cõi thế gian. Duy có điều là chúa ra oai thường quá tay, làm dân lành vô tội chết nhiều. Vì vậy vua Lê cho mời các vị phương sĩ đến để trừng trị quý chúa. Ta chỉ e lực trí thần thông của quý chúa chưa đủ, nếu thua kẻ trần gian thì quý chúa sẽ thị hổ thẹn. Quý Chúa hãy đem những pháp thuật đã có xưa nay diễn thử cho ta xem, nếu như có chỗ nào sơ hở, ta sẽ bổ xung cho, để đảm bảo sự toàn vẹn. Chúa Liễu nghe nói rất vui mừng: - Lời nói của quý nhân rất cảm kích, ta đã nhiều năm bị đày xuống trần gian, vốn ta không muốn làm hại dân chúng, chỉ hiềm một nỗi dân chúng hạ giới không chịu phục diệu pháp ta, vua chúa lại không biết đến tên tuổi ta. Vì thế ta phải ra oai tỏ rõ uy linh của ta mà thôi. Nay ta đang ngồi trên lưng cọp, không dừng được nữa, sự tình đã gấp gáp thế này, nếu được ngài giúp sức thì ta ghi ơn công đức này. Nay ta thử ra ba ngàn phép lạ để ngài xem, nếu không đủ xin ngài chỉ bảo, không dấu diếm gì. Nói song Tiên Chúa bàn lắm tay bắt quyết. Tiền Quan Thánh đã lấy khăn đỏ trong tay áo ra bí mật thu hết phép, diễn song Chúa Liếu không nghi ngại gì, vui vẻ nói với Tiền Quan Thánh: - Pháp thuật của ta như thế nào liệu có địch nổi họ không? Tiền Quan Thánh đáp: - Hay lắm! Lục trí thần thông đều tinh diệu, ta chưa hề nghĩ rằng một người phụ nữ lại tài giỏi đến như thế, bọn phương sĩ chốn nhân gian này chỉ đáng mặt làm con của quý chúa mà thôi. Chúa Liễu mở tiệc khoản đãi, sai thị nữ múa hát làm vui. Tiền Quan Thánh liếc mắt, vẻ thăm dò xung quanh. Chúa Liễu bỗng thấy chột dạ thì Tiền Quan Thánh liền xin cáo bái, bước ra ngoài. Chúa Liễu đập bàn tức giận thét lên: Ôi ta bị ngươi lừa rồi. Lập tức Chúa Liễu triệu gấp quân tam phủ, thuỷ tinh sơn vương, long thần hàng vạn quân và xuống lệnh. Đất trời sông núi đảo điên, gió to sóng cả nước biển dâng lên. Cả vùng Sòng Sơn hoảng loạn, dân chốn chạy xaó xác, nhưng ba anh em Tiền Quan Thánh đứng trên đỉnh núi mỉm cười. Rồi họ bày binh bố trận, phát ba tiếng súng lệnh, phất cờ hiệu chỉ huy bao vây chặt Song Sơn ba ngày, cuồng phong nổi lên, mưa như thác đổ, cây rừng ngả nghiêng, sóng biển gào thét dậy trời. Nhà cửa làng mạc chung quanh lại một phen chao đảo, gia xúc, gia cầm, tôm cá chết ngập, sông suối đỏ ngầu máu. Đội tiền quân của Tiên Chúa đại bại. Hôm sau Tiền Quan Thánh cưỡi voi trắng chín ngà dùng phép bay bùa chuyển dấu đi như gió, sai ba trăm thần tướng dẫn quân triều đình phóng lửa đốt cháy chụi trơn ba trăm đền phủ của Mẫu Liễu, từ Vân Cát ở Sơn Nam, đến Sòng Sơn ở Thanh Hoá, khói lửa ngụt trời, cháy mười ngày ròng rã mà vẫn chưa hết. Chúa Liễu bị thu hết phép nên thua trận, biến thành một chàng trai định trốn khỏi vòng vây, nhưng không đuợc, Tình thế bức bách Chúa biến thành một con giao long náu mình dưới giếng âm dương. Phật Tổ Thế Tông thấy Chúa Liễu đang bị quẫn bách, vội cưỡi mây bay đến cứu. Ba vị Quan Thánh thấy trên không trung có mây ngũ sắc, vội ra nghênh đón. Phật Thế tông hạ giá khuyên rằng: - Công Chúa Liễu Hạnh là con gái của Ngọc Hoàng, nàng có lỗi nhưng nàng đã biết lỗi. Từ nay về sau không được làm như trước. Nếu không vâng lệnh thì phạm phép trời thì sau này càng thêm phiền toái. Phải tha cho nàng để nàng theo ta, hàng ngày nghe kinh, tuân phép dần dần nàng sẽ chuyển hoá từ bi. Dù ở của thiền nếu phạm lỗi, phép công cũng không thể tha thứ được. Các ngươi có đồng ý hay không phải nói ra ngay để giải quyết, có Phật Tổ chứng giám: Chúa tạ ơn nói: - Muôn đội ơn Đại Đức, không hỏi tội trước, lại mở lượng hải hà, tha tội cho con. Khi người này đến đền của con, con đã cho biết nỗi băn khoăn thật lòng thật dạ. Nhưng này đã không động tâm, chứ con có muốn gây chiến đâu. Con xin sửa chữa sai lầm, nguyện bỏ ác làm thiện, mãi mãi theo Phật đạo, không để bị trừng phạt nữa. Tiền Quan thánh cũng nói: - Nàng là con gái Ngọc Hoàng thượng đế rất đáng được dung tha, nàng đã hối hận, nhưng phải lưu tâm, từ nay không được giết người, Nàng hứa với Phật Tổ như thế, mong từ nay làm theo để tránh binh đao cho dân chúng. Nói đoạn, Tiền Quan Thánh chuyển cho Chúa Liễu những vật Phật Thế Tôn ban cho gồm một áo cà sa, một mũ gương sen để Chúa Liễu đi theo đức Phật Thế Tôn, gia nhập cửa thiền tu đạo. Chúa Liễu bái tạ ra về, ít lâu sau, Tiền Quan Thánh xin với nhà vua, sắc phong cho Chúa Liễu và để Chúa chấn giữ vùng Sòng Sơn.
em nghe nói chúa làm thần ghê lăm.ai mà lam việc gì sai trái...chúa biết thì chúa chừng trị thẳng tay...(nghe kể lại)
Rất cảm on bạn , sòng sơn đại chiến còn có mấy dị bản cơ ( phần lớn được lưu truyền trong nội đáo giáo ) . Đây cũng là 1 dị bản SÒNG SƠN ĐẠI CHIẾN Thời bấy giờ, công chúa Liễu Hạnh đang sống ở trần thế. Khi thì công chúa giả làm thiếu phụ qua đường, lúc làm cô gái bán hàng để trêu ghẹo thiên hạ. Ai trái ý công chúa đều bị hại. Dân chúng cả vùng Sơn Nam đều lấy làm sợ hãi.Sau đó công chúa đi vào Thanh Hóa, đến miền Sòng Sơn, thấy phong cảnh kỳ tú, bèn ở lại luôn đó. Ngay đêm công chúa giáng lâm, kỳ hào các làng trong vùng đều mộng thấy phải lập tức xây đền thờ công chúa, bằng không cả xứ phải chịu cảnh tàn hại. Tiếp đó, luôn trong năm ngày liền dân làng nhiều người vô cớ lăn ra chết. Người ta đành theo lời báo mộng lập đền thờ công chúa tại Sòng Sơn.Tại vùng này công chúa thường hóa làm một cô gái đẹp bán chè rong. Trai trẻ nho sĩ ai lỡ trêu ghẹo đều bị thiệt mạng. Vì thế trong khắp vùng không một ai dám cả gan tới gần đền thờ. Các hung thần ác quỷ kéo nhau đến làm thuộc hạ rồi thi nhau quấy nhiễu dân chúng. Ban ngày người ta nghe tiếng chiêng tiếng trống, ban đêm tiếng đàn tiếng hát vang lừng. Âm dương lẫn lộn, quỷ với người trà trộn .Trước tình cảnh này, các quan dâng sớ về Triều, nhà vua bèn sai các thầy pháp cao tay đến trừ khử. Song tất cả thầy pháp, chưa đi đến nơi cũng đã đều bị hạ. Triều đình cũng đành bó tay không có cách nào khác đối phó. Từ đó công chúa Liễu Hạnh càng lộng hành: treo ngược ông tiên chỉ lên cành cây bỏ đói đến chết, quẳng cả tượng hình Thành Hoàng xuống giếng. Khắp nơi, đêm ngày hễ nghe thấy tiếng động đáng ngờ là người người vội tránh xa, khép chặt cửa không dám hó hé nửa lời Hồi bấy giờ, vua Lê, có chúa Trịnh theo hầu, ngự giá về thăm quê tổ tại Lam Sơn, Thanh Hóa. Tùy tùng cùng ông hoàng bà chúa, thể nữ cung tần theo xa giá rất đông. Khi xe vua tới ngang đền Sòng Sơn, công chúa Liễu Hạnh sai âm binh ra chăn đường. Các quan triều, cùng đám cung tần ai không xuống ngựa nghiêng lọng đều bị quật ngã chết giấc. Vua Lê chúa Trịnh, trước việc kỳ lạ, nổi giận nhưng cũng đành quay về kinh đô, rồi sai sứ loan truyền: bất kỳ ai trừ nổi ma quái thì cũng sẽ được ban thưởng vàng bạc chức tước. Nhiều người hưởng ứng lời sứ truyền, nhưng không ai thành công. Nhà vua than thờ: Bây giờ họa chăng có có Thượng Sư Nội Đạo tái sinh mới trừ nổi ác thần cứu nguy cho dân. Một vị cận thần tâu: Thượng Sư còn người con thứ ba, tên là Ngọc Quang, hiện đang tu luyện tại làng Từ Ninh, huyện Hằng Hóa. Vua bèn sai sứ gia mang chiếu chỉ tới mời. Ngọc Quang nhận lãnh chiếu chỉ, nhưng tỏ ý thoái thác nói rằng mình đang dốc lòng học đạo, không còn nghĩ đến truyện tranh đua, và cúi xin nhà vua chỉ định người khác.Bỗng một hôm, nhà vua năm mộng thấy hiện ra một vị thần tâu rằng: Ngọc Hoàng đã có chỉ thị cho phương sĩ phái Nội Đạo đi trừng phạt nữ quái Sòng Sơn, xin bệ hạ cho người đi triệu lần nữa. Tỉnh dậy, vua Lê sai vời chúa Trịnh đến, kể lại lời thần báo mộng. Chúa Trịnh tâu lên vua cử sứ giả vào Thanh lần thứ hai. Gặp Ngọc Quang, sứ giả tha thiết bày tỏ ý định của nhà vua: Vâng lệnh thánh chỉ, tôi vào đây mời ngài ra tay trừ hại cho dân. Nếu ngài từ chối lời vời của Hoàng Đế tức là ngài bỏ mặc dân sống chết trong tay của Nữ quái.Hôm sau Ngọc Quang cho hội họp môn đệ, thông báo lệnh hiệu triệu của nhà vua, rồi quyết định ngày lên đường ra kinh đô, cùng hai anh Đến Thăng Long, ba anh em cùng vào cung chầu vua. Vua Lê cùng chúa Trịnh mở yến tiệc khoản đãi. rồi ban cho vàng bạc châu báu vàng lụa gấm vóc và mời ba người trổ tài. Ba anh em Ngọc Quang cùng chỉ gậy vào món đồ thưởng qúy giá, tức thì tất cả đều biến thành tro bụi, như khi thu gậy lại tất cả lại trở lại y như cũ. Sau mấy câu thần chú, triều thần bỗng thấy đồi núi trùng trùng điệp điệp hiện chuyển qua sân rồng, ròâi các món ăn mặên trên bàn tiệc biến thành món ăn chay. Vua chúa cùng lấy làm kính phục, tin chắc rằng phen này nhờ ba anh em Ngọc Quang mà nạn yêu quái hại dân sẽ tận diệt, và phong chức thượng tướng thống lãnh ba quân đi trừ yêu quái.Quân sĩ trẩy tới đèo Tam Điệp thì được lệnh hạ trại. Bóng cờ rợp trời, tiếng trống vang xa.Tuy nhiên dân chúng vẫn chưa hết lo ngại.Công chúa Liễu Hạnh nghe tin báo tự nhủ,:Ta là con gái Ngọc Hoàng, sợ gì người trần thế! Kẻ nào dám xúc phạm tới ta ta sẽ xuống tay giết hại không chút thương tiếc.Ngọc Quang cải trang làm khách qua đường, kiếm giắt sau lưng, cỡi ngựa trắng, một mình dạo đi dạo lại trước cửa đền Sòng Sơn. Công chúa Liễu Hạnh từ trên cao nhìn xuống, biết không phải người thường, trong lòng thoáng chút e ngại, bèn trở về đền, ngồi suy nghĩ, chưa vội ra tay.Ngọc Quang xuống ngựa, tuốt gươm vạch một lằn trước cửa đền, rôi dắt ngựa đến uống nước ở dòng suối thiêng. Công chúa Liễu Hạnh thấy thế bèn ra hỏi: - Quý khách không quản ngại đường xa tới đây, ta hân hạnh đón tiếp một bậc xuất chúng, vậy xin mời người quá bộ vào trong đền Ngọc Quang đáp : : - Đã từng gặp nhau ở thiên đình, nay nghe công chúa sắp mắc nạn lớn, nên xin đến tiếp tay công chúa. Từ độ giáng trần, công chúa từng nhiều lần chứng tỏ quyền phép, công chúa trở tay đủ làm ma qủy thần linh kính phục, công chúa nhấc chân thì mây kéo mưa tuôn. Quả là một nữ thần quyền oai lừng danh xuất sắc. Chỉ tiếc là đôi lúc ra oai không chút nương tay, giết hại sinh linh không ít, khiến vua giận chúa tức phải vời đạo sĩ ra tay cự lại công chúa. Tôi e quả bất địch chúng, rồi lỡ xầy truyện không xứng ý vì tay người trần thì không khỏi có điều tai tiếng cho thượng giới. Cho nên tôi mới tới đây để thấy tận mắt phép thuật của công chúa, bằng như công chúa hỏi tới thì xin hết lòng phò trợ. Công chúa Liễu Hạnh mừng rỡ đáp : - Ta bị đầy xuống trần đã nhiều năm. Ý ta nào có muốn gây chết chóc khiến thiên hã sợ hãi đâu. Song người trần không rõ phép ta, nhà vua không vinh danh ta, khiến ta phải xuống tay tỏ rõ uy quyền. Giờ đây ta như người ngồi trên lưng cọp, như kẻ bơi giữa dòng sông, biết làm sao đây. Tai họa sắp tới, bằng đạo hữu có lòng trợ giúp, ta xin nghe theo, ơn ấy ta ghi xương khắc cốt. Biết được pháp thuật gì ta sẽ trình đạo hữu rõ, thiếu xót điều chi xin nhờ đạo hữu chỉ dẫn. Nói rồi công chúa Liễu Hạnh vòng tay trổ các phép thần. Ngọc Quang lấy ra một vuông vải điều phủ lên hai tay của mình, ngầm thu hết phép của công chúa. Công chúa Liễu Hạnh thực lòng không ngờ, trổ tài xong, lên tiếng hỏi Ngọc Quang - Đạo hữu xem với phép thuật ấy, liệu đủ chống lại thiên hạ không? Ngọc Quang đáp: - Phép thuật công chúa thật quả khôn lường! Tôi chưa từng thấy ai có pháp thuật tinh diệu đến mức ấy. Trên thế gian này quả không còn ai theo kịp nổi. Công chúa Liễu Hạnh sai bày tiệc khoản đãi Ngọc Quang; lại gọi thể nữ ra múa hát giúp vui. Ngọc Quanh ngoảnh mặt nhìn đi, rồi vội vã đứng dậy cáo từ. Công chúa Liễu Hạnh, bỗng giật mình, đập tay xuống bán, đùng đùng nổi giận thét lên - Ta bị gạt rồi. Lập tức công chúa Liễu Hạnh ra lệnh cho triệu đủ mặt thần Sông thần Núi ở khắp ba cõi thế gian gấp về tề tựu chờ lệnh. Thế là sông núi thay hình đổi dạng, gió thúc ầm ầm, sông nước dâng cao.Nhật Quan và Nguyệt Quang đứng trên núi cao, thấy vậy cả cười. Ngọc Quang về tới trại, liền ban lệnh cho các thiên tướng đôn đốc quân sĩ, sắp thành hàng ngũ để ra trận. Bát Bộ Kim Cương chỉ huy cánh quân tiền đạo. Hắc hồ thống lĩnh tả quân, Bạch Xà chỉ huy hữu quân. Toán trung phong do các thần Lục Đinh Lục Giáp điều động. Mười hai vị thiên tướng theo sau hậu tập. Ba phát súng lệnh nổ vang, đại quân theo cờ tiến lên, vây chăt đền Sòng Sơn của công chúa Liễu Hạnh.Luôn trong ba ngày liền gió lớn không ngừng, mưa tuôn xối xả. Trên rứng cây cối trốc gốc. Dưới sông dưói biển sóng cuộn ngập trời. Trong làng trong xóm nhà cửa bị gió cuốn bay, Súc vật xổ chuồng tán loạn, người ngưòi hoảng sợ tìm chỗ ẩn núp. Sinh linh chết hại không sao kể xiết. Máu đỏ chẩy ngập sông hồ.Hàng quân tiền đạo của công chúa Liễu Hạnh tan vỡ. Các hung thấn ác quỷ chỉ huy bỏ trốn vào rừng sâu. Công chúa Liễu Hạnh và đám tùy tùng phải rút vào trong đền Sáng ngày hôm sau, Ngọc Quang ngồi trên bành voi trắng chín ngà, cùng các thiên tưóng tiến lên áp công, dùng lưới sắt vây kín khu đền. Hai tiên nữ Quỳnh Hoa và Quế Hoa, hầu cận công chúa vượt vòng vây trốn thoát. Ba anh em Ngọc Quang ra lệnh thiêu hủy tất cả các đền miếu thờ công chúa Liễu Hạnh trên khắp nơi trong nước. Lửa cháy mười ngày mới tắt...Không còn biết trông cậy vào ai khác, công chúa Liễu Hạnh ngẩng nhìn trời rớt nước mắt. Tiếng chiêng tiếng trống thúc quân mỗi phút một gần. Công chúa Liễu Hạnh cải trang thành một nam tử vượt qua vòng vây chạy trốn. Quân lính đuổi theo. Kiệt sức công chúa Liễu Hạnh hoá thân thành một con rồng trốn xuống lòng giếng sâu.Ngọc Quang cho giăng lưới bít mọi lối thoát, rồi dùng móc đồng bắt được công chúa giải vèâ kinh đô. Ba anh em Ngọc Quang thân dẫn công chúa vào sân rồng. Đức Phật Nam Hải Quán Thế Âm thấy tình thế nguy ngập của công chúa Liễu Hạnh, bèn cỡi mây xuống cứu. Ba anh em Ngọc Quang thấy mây năm sắc trên trời vội vàng cúi chào. Từ trên xe mây, Đức Phật Nam Hải Quán Âm nhắn nhủ: - Công chúa Liễu Hạnh vốn là con gái Ngọc Hoàng, lỗi lầm dầu nặng, nhưng vẫn còn phương hối cải, vậy lần này các ngươi hãy thả công chúa để công chúa theo ta tu tâm sửa tính để cải tà quy chánh Công chúa Liễu Hạnh, tay chỉ Ngọc Quang mà tâu với Đức Quán Âm . - Con chót lỡ lầm, từng có ý sám hối, nhưng người kia không chút động từ tâm, chứ con đâu dám ngang nhiên chống đối. Xin đức Phật Nam Hải Quán Âm đoái thương cứu con thoát khỏi vực sâu Ngọc Quang nói: - Công chúa quyết tâm như vậy, xin phát nguyện và xin Đức Quán Âm chứng giám. Công chúa Liễu Hạnh tạ từ - Ta xin cảm tạ người, Lầm lỗi chỉ một lần, từ nay ta sẽ náu mình nơi cửa thiền mà noi theo chánh đạo. Ngọc Quang truyền dâng công chúa một tấm áo cà sa. Công chúa theo xe mây Đức Phật Quán Âm khuất dạng.
....................Trải đôi nơi nước non chơi dạo Tìm đâu là cảnh hảo địa linh Thanh Hoa sơn thuỷ hữu tình Long chiền Hổ nhiễu đất lành tự nhiên Mạch chỉ huyền hà hải chung tú Được xứng tình hữu thú mừng thay Trên thời quán tuyết cung mây Trăm hoa đua nở sánh bầy phong quang Chốn Đồi Ngang cùng nơi Phố Cát Có một bầu gió mát trăng thanh In đồ bát cảnh rành rành Lầu Tần há sánh, thị thành khôn so Trúc líu lo bách tùng đàn suối Chim đành hanh Phượng ruổi loan ca Giữa đường chính sứ người qua Biến lên chân tính hiện ra bán hàng Trà ngũ nhang tưng bừng chén mảng Rượu cửu tiên nem Phượng chả Lân Phú dầu: Đòi nơi la liệt bát chân Phô chương quý vật kỳ tân mọi mùi Thêm có đôi hồng nhan thể nữ Việc trong ngoài gìn giữ trước sau Nhân gian khôn biết cơ mầu Nào ngờ người thế hay đâu là thần Khách thời nhân ai ai nấy nấy Thường đi về qua đấy nghỉ ngơi Hình dung tốt tốt tươi tươi Dễ xui chuyển thế nhiễu nhiều nhời hoa giăng Chốn cát đằng đã đành chờ gió Trải chi nhời nói khó mà kiêng Lạ thay hoa nở tháng giêng Bướm qua cành ngọc, ong nghiêng nhị vàng Khi buồn nương câu lan tựa ngọc Ngụ tính tình đàn đọc say sưa Ngợi ca vịnh phú ngâm thơ Tập tành tiếng trúc tiếng tơ âm thầm Thổi quyển trầm thánh tha thánh thót Phú nói : Gẩy đàn tranh bẻ bót bẻ bai Nhạc âm nhường lọt bên tai Dẫu lòng vàng đá dễ ai cầm đành Sự yến oanh nhiễu nhời quấn quýt Trải chi nhời hoa nguyệt ong bay Bây giờ chúa mới ra tay Kẻo mà sự thế còn hay dông dài Xá chi ai kẻ đi người lại Chẳng lánh phòng thời phải sa cơ Say sưa ong bướm vật vờ Bận chân vì nhện vương tơ dịu dàng Sự phi thường mới hay tự đấy Khắp gần xa đâu đấy uy linh Có phen vào Nghệ An kinh Gặp người Kẻ Sóc đông thành kết duyên Chẳng bao quản lòng tiên cõi tục Dọc cách: Ngán xa tìm mai trúc phải đôi Mới hay sự bởi cơ trời Chẳng xe cũng mắc bởi nơi tơ hồng Dốc một lòng nữ công nữ tắc Việc tề gia cơ mực đảm đang Trong ngoài cắt đặt sẵn sàng Đạo lòng đã tỏ nhường gương lầu lầu Trước chí sau thuỷ chung như nhất Vẹn mười nguyền chẳng nhặt mỗ phân Hôm mai chuyên việc tảo tần Tấc lòng thành kính mười phần thảo ngay Một nhà vầy lan lan huệ huệ Dòng dõi thêm đan quế hây hây Mảng vui oanh yến sum vầy Nào hay con tạo ra tay xoay vần Dẫu nhắc cân thăng bằng chẳng xứng Chớ thời đành đeo đẳng làm chi Cùng nhau tự thủa vu quy Chưa từng ai đã bấc chì đến ai Nghĩ duyên sánh trời dài đất rộng Kíp thắm sao bỗng chốc thờ ơ Cờn luyện: Ai làm cho ngó lìa tơ Hiềm đâu lại để con thơ ấu trùng Phật cưỡi rồng trăm năm ước mãn Bỗng vui chung để đoạn sầu tây Tưởng rằng chẳng thẹn gió mây Ai hay phút nhớ phút khuây chẳng ngờ Tạo hoá cơ khi doanh khi trắc Nào hay là thị sắc thị không Ắt là kiếp trước chưa xong Ấy nên mới phải lụy vòng trần ai Có phen lại về nơi cảnh cũ Lối mận đào càng rũ càng say Tưởng rằng tiếng vẳng tin chầy Âm dương nhỡn nhục nào hay định nhầm Hay còn chữ hoạ dâm phúc thiện Đã ra tay ứng biến chẳng tha Vãng lai dù trẻ dù già Nhơn nhơn nhiều nỗi oan gia khôn phòng Biến lạ lùng nhiều người oan thác Ai ai đều nhớ nhác sợ kinh Kiều dương: Tiếng đồn dậy khắp kinh thành Rằng Đồi Ngang có chúa tinh hại người Chiếu khải thôi ngự đình kíp giận Nổi lôi đình một trận ai đang Phép như phong hoả dậy vang Sai binh mã tới Đồi Ngang tiễu trừ Súng kể dư trăm đều đủ giọng Vang lừng trời chuyển động thiên lôi Miếu từ phụng sự mấy nơi Truyền đem lửa đốt một thôi đùng đùng Tuy có phép thần thông cái thế Song nhất hoàn nan chế Thái Sơn Làm thinh thẳng bước giận hờn Trách rằng sao nỡ một cơn nhường này Ngỡ thế hay lòng vầy ấy nhẽ Chẳng ngỡ là lấy thế lấy uy Oan gia đành để lo chi Đã làm kéo giận có khi xem nhờn Đức hiếu sinh đội ơn thượng đế Pháp uy nghi cứu tế sinh linh Bể đào chưa tắt tăm kình Đến khi vùng vẫy dễ kinh dờn dờn Lại dấy cơn ra uy thảm khốc Nhiễu phương dân than khóc ỏi tai Trẻ già chẳng sót một ai Càng ngày càng một ra oai báo thù Sự đảo cờ làm sao cho thấu Hãm cách: Bèn mấy làm bản tấu ngự qua Rằng đền thờ chúa tiên nga Tự khi lãng Thánh phôi pha đến rầy Cá vạ lây cháy thành võng súng Đâu đâu đều hoảng khủng kêu ca Cửu trùng doãn ý lượng gia Lập đền tự sự kẻo mà hại dân Thượng đẳng thần sắc phong choi chói Sai quan về cho tới Đồi Ngang Mấy nơi cung điện sửa sang Dồn cách: Tán vàng quạt phượng nghiêm trang đôi hàng Lại phụng ban mọi đồ quốc tặng Bảng vàng treo " Chế Thắng uy nghi " Nghìn thu sử sách còn ghi Thập phương xích tử đảo kỳ bình an Tư tiết giới xuân thiên hoá nhật Cõi nước Nam tứ bất đẳng thần Ngưỡng trông Tiên Chúa gia ân Xuân Yên, Hà Vĩ, tứ dân tôn sùng.................Trích cảnh thư đường văn
bài này cảm thấy quen quen.hình như của bác phúc yên .cháu sưu tầm thì nên ghi rõ nguồn gốc bài coppy.
1 vấn đề mà mình đi lấy của người khác thì gọi là ăn cắp bản quyền , còn 1 vấn đề mà nhiều người cùng lấy thì đó gọi là nghiên cứu bạn ạ