TÌNH MỘNG Tình còn đẹp khi còn mộng mơ Ngẩn ngơ và ngu si một nửa Luôn ước mơ gắn liền đôi lứa Xây ngôi nhà với một vườn thơ Tình còn đẹp khi còn mộng mơ Giản đơn và ngây thơ như thế Lúc giận hờn ướt nhòa mắt lệ Mà yêu người nỗi nhớ vẩn vơ Tình còn đẹp khi còn mộng mơ Dây tơ với hồn ta một mảnh Khi thẫn thờ và buồn canh cánh Rồi lại yêu lại nhớ lại khờ Tình còn đẹp khi còn mộng mơ Dẫu biết là ngày mai sẽ khác Vậy mà vẫn lao vào đường lạc Tình còn đẹp khi còn mộng mơ ---------- Post added at 08:25 PM ---------- Previous post was at 08:23 PM ---------- Bạc quá tình ơi! phũ phàng quá! Tình đến với tôi mộng tình xa Tình đến với tôi hồn tơi tả Với tôi tình đến ngược người ta Đời nói Lạng Sơn người miền thượng Nồng nàn như vị quả trên rừng Kỳ cùng nước ngọt đi dòng ngược Cơ sao tịnh lại quá thờ ơ Cơ sao tình lại cứ mộng mơ Tôi đắm chìm không tỉnh lại nữa Sợ rằng nhận ra tình trần trụi Còn đẹp tình khi còn mộng mơ Còn đẹp tình khi còn mộng mơ Ngẩn ngơ và ngu si một nửa Cứ dại khờ như là trong trắng Mực đen nào đâu vấy đầy thôi Có bao giờ tự nhìn đời tôi Tự nhìn lại tâm hồn rách nát Tự nhìn lại quãng ngày cô quạnh Nhìn đi tôi ơi! nhìn lại đi ... Đừng để đời nhìn mình thứ ngây dại Tự giết mình bằng con giao ngang trái Vùi dập mình trong nỗi đau thực tại Nhìn lại đi tôi ơi nhìn lại đi....... ---------- Post added at 08:30 PM ---------- Previous post was at 08:25 PM ---------- Đông đến em ơi! mùa đông đến Gió lạnh se vai, gió bên hiên Luồn lách trong sương vài giọt nắng Hồn em thơ thẩn lướt qua thềm Tình đến với em ngày nắng hạ Ôm lấy lòng em thật ấm êm Tình đi để lại gió đông tới Làm ránh hồn em với tình đời Trong trắng thơ ngây giờ xuân ấy Mặn mà sắc sảo ngày hạ sang Tới đông quên mất thời gian động Trơ trọi hồn em với trò đời Thôi quên đi em! chơi vơi nữa? Xao xác làm chi thứ tình xưa Đông sang thì đợi mùa xuân đến Xuân đến em ơi! đón tình hồng ---------- Post added at 08:31 PM ---------- Previous post was at 08:30 PM ---------- Một miếng tình ngọt ngào không cay đắng Để riêng mình tình đó có hăng say? Một miếng tình mặn nồng và vội vã Cho bao người tình đó có qua ngày? Một miếng tình thủy chung mà lặng lẽ Giữ trong lòng tình đó có ai hay? Một miếng tình cho đi không nhận lại Liệu rằng tình tan vỡ biết bao giờ? Một miếng tình ai đem ta xin nhận Có là tình ích kỷ tình bơ vơ? Một miếng tình không gì không cảm xúc Là đơn côi góc tối chết riêng mình...
Em gửi tặng anh hoa mùa đông Hoa màu trắng lóa, buốt trong lòng Em cầm, em giữ hoa trắng lạnh Từ ngày anh bước để lại đông Hoa tinh sương trắng, lá sắc nhọn Cứa vào hồn em anh biết không Em khờ, em dại, em cầm giữ Ngày ấy anh gieo hạt mùa đông Hoa giúp cho em nhận được ra Tình yêu chẳng phải cùa hai ta Mà em khờ dại ôm lấy nó Xé rách tình em lá hoa đông Từ ấy em như bạc hẳn ra Sắc lạnh như là hoa mùa đông Em gửi trả anh cành hoa ấy Cả hận của em để ở trong Anh yêu nhận nhé, anh nhận nhé Thử hỏi anh xem có thấy không Cánh hoa đen thẫm màu chết chóc Em trả lại anh hoa mùa đông
-CHO TÔI- Tôi ngu ngơ hay tôi vờ khờ dại Tôi che đậy hay tôi đã tàn phai Xung quanh tôi của đời vui và của tình ái Rồi bơ bơ,tôi trong cuộc vui của bao người Với tôi, của đời yêu bao giờ trở lại Với đường của lạ lẫm và riêng ai Và để tôi của ngây ngô và ngây dại Và ai sẽ cho tôi Một thủa tình chẳng hề kết thúc Một thủa sớm có vòng tay ai Một vùng trời bình yên ấm áp Và ai sẽ cho tôi Cho tối sống trọn riêng mộtkiếp người Cho tôi sống thỏa vui với đời tôi Cho công bằng trong mỗi cuộc chơi Cho tươi mới, cho hăng say, cho đã đầy mỗi sớm Và ai hãy cho tôi một tình yêu Để cho tôi ngây thơ mỗi buổi chiều Để tôi yêu nhu thế và cuồng loạn như thế Thủa ngày xưa không bạc như bây giờ.
Những câu thơ tựa như lời kể truyện. Tuy ngu ngơ nhưng thấm đẫm từ bao giờ. Mấy ai hay mà nên thành câu truyện Hãy để vần thơ tỏ miệng zâng trào.