Hãy chú ý tiêu đề: Lễ Lạy trong Phật giáo.Lễ lạy trong Phật giáo vượt ra ngoài khái niệm Lễ lạy của đạo Khổng hay bất cứ tôn giáo nào. Thoát khỏi ý nghĩ lễ lạy nặng tính lễ giáo Hiếu- Trung, giữa cha mẹ và con cái, thầy và trò, vua và tôi.Lễ lạy trong Phật giáo càng không phải vì khiếp sợ trước uy quyền mà lạy, không phải vì quy phục mà lạy, không vì thương yêu hâm mộ mà lạy.Lễ lạy trong Phật giáo vượt khỏi nhị biên của sự đối đãi phàm tình. Không còn Ngã, Nhân. Tức là không còn chủ thể lạy và khách thể được lạy. Người lạy, kẻ nhận sự lễ lạy, cả đến cái lạy cũng biến mất. Trên tinh thần này, ta có thể lạy từ bậc Thượng nhân khả kính đến hạng hạ nhân khả ố. Ta có thể lạy một người đạo đức đáng kính đến một người trộm cướp sát nhân. Một em bé nhỏ tuổi hơn ta cũng có thể đáng để chúng ta lạy.Vì sao? Vì ta đang lạy Phật Tánh trong họ.Ta đang tiếp xúc với giây phút hiện tại khi bàn chân và các đầu ngón tay chạm đất. Đầu chạm đất và bàn tay từ từ ngửa lên nâng chân Phật. Lắng im. Nghe từng khớp xương vai, cánh tay, hông và khớp gối co gập. Hơi thở ra vào đến từng lỗ chân lông. Một vài trường hợp là cơ hậu môn cũng họat động để ...xì hơi. hahahaLạy Phật Tánh trong mình và trong người. Dần dần thì không còn Phật tánh trong MÌNH và NGƯỜI nữa. Chỉ còn Phật tánh nhẹ nhàng. Dần rồi thì cũng chẳng còn lạy Phật tánh. Lạy đơn thuần là Lạy. Nhưng mà nó trùm khắp pháp giới.Ban đầu khi còn thấy Ta và Người. Ta cầu chúc họ sớm thấy được Phật tánh trong họ. Như vậy thì đâu còn quan trọng đối tượng được lạy là ai? đến từ đâu? thân thế ra sao? đã làm gì? đáng hay không đáng lạy?.Rồi ta sẽ nhẹ nhàng khi lạy và ngay cả khi không lạy.
bài viết rất hay, thích mỗi câu "ta lạy họ không phải ta lạy thân xác họ mà ta lạy phật tánh trong họ".