QUÊ Mẹ sinh con mùa chang chang nắng Câu hát ru đầu đời cũng mặn chát mồ hôi "Quê mình nghèo lắm con ơi! Gió Lào rát bỏng từ thời xa xưa". Tuổi thơ con là những buổi rất trưa Dưới bóng dừa nheo mắt nhìn xa thẳm Cha đi chắn cáy, lưng trần đen sạm Mẹ gánh lúa về, bóng nắng đổ liêu xiêu. Quê hương đã cho con rất nhiều Những kỉ niệm một đời con cất giữ Để đôi khi cháy lên thành nỗi nhớ Tiếng quê mình con gọi khẽ trong tim Để đôi khi con hoảng hốt kiếm tìm Trong tâm khảm con đường về kí ức Tháng tám ở đâu con về lội nước Xâu cá đồng anh cắt nửa, cho con. Đi bốn phương trời có gì vui hơn Đêm trăng sáng tiếng trống làng dồn dập Già trẻ, gái trai rạng ngời khuôn mặt Con ôm vào lòng tình nghĩa quê ta. Bao tháng năm sống trong cách xa Có những chiều tâm hồn con chết lặng Nghe tiếng gọi từ nơi nào sâu nặng Nỗi nhớ nhà, cha mẹ, và quê hương.