Nguyễn Công Trứ 阮公著 (1778-1858) sinh tại làng Uy Viễn, huyện Nghi Xuân, nay thuộc Hà Tĩnh. Ông là một tri thức có tài, có chí, khao khát sự nghiệp công danh, làm quan nhiều lần bị thăng giáng nhưng vẫn trung thành phục vụ triều Nguyễn. Ông sống thanh bần, thích tự do, phóng túng và thái độ thì rất ngang tàng, ngạo nghễ ở đời. Ông giúp dân lấn biển, lập ra các huyện Kim Sơn (Ninh Bình), Tiền Hải (Thái Bình). 80 tuổi, ông còn dâng sớ xin cầm quân đánh pháp xâm lược, nhưng vì già yếu nên không được chấp nhận, rồi cùng năm đó, ông mất. Thơ văn của ông chỉ còn khoảng 150 bài, nhiều nhất là ca trù và thơ Nôm. Rất nhiều bài của ông mà hát phú thì thôi rồi: Chí làm trai Vòng trời đất dọc ngang ngang dọc Nợ tang bồng vay trả trả vay Chí làm trai nam bắc đông tây Cho phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể Nhân sinh thế thuợng thuỳ vô nghệ Lưu đắc đan tâm chiếu hãn thanh Đã chắc ai rằng nhục rằng vinh Mấy kẻ biết anh hùng thời vị ngộ Cũng có lúc mây tuôn sóng vỗ Quyết ra tay lèo lái trận cuồng phong. Chí những toan xẻ núi lấp sông Làm nên tiếng anh hùng đâu đấy tỏ Đuờng mây rộng thênh thênh cử bộ Nợ tang bồng trang trắng vỗ tay reo Thảnh thơi thơ túi ruợu bầu.
tiếp theo ... Thú tổ tôm Nhân sinh quí thích chí, Cuộc ăn chơi chi hơn thú tụ tam, Tài kinh luân xoay dọc xoay ngang, Cơ điều đạc quân ăn đang đánh. Gọi một tiếng, người đều khởi kính, Dạy ba quân, ai dám chẳng nhường ? Cất nếp lên, bốn mặt khôn đương; Hạ bài xuống, tam khôi chiếm cả! Nay gặp hội quốc gia nhàn hạ, Nghĩ ăn chơi thú nọ cũng hay, Gồm hai văn võ trong tay!
Nợ tang bồng Vũ trụ giai ngô phận sự Chẳng công danh chi đứng giữa trần hoàn? Chí tang bồng hẹn với giang san Đường trung, hiếu, chữ "quân thân" là gánh vác Thi rằng: Đã mang tiếng ở trong trời đất Phải có danh gì với núi sông Nợ sách đèn đem nghiên bút giả xong Cầu xe ngựalúc đi về mới tỏ Duyên ngư thuỷ, hội long vân còn đó Miếng đỉnh chung cho biết mùi đời Nhắn trăng nhủ gió đưa người Bẻ ngành đan quế cho rồi liền tay Trần ai ai có kém ai!
Chí nam nhi Thông minh nhất nam tử Yếu vi thiên hạ kỳ Trót sinh ra thời phải có chi chi Chẳng lẽ tiêu lưng ba vạn sáu Đố kị sá chi con tạo Nợ tang bồng quyết giả cho xong Đã xông pha bút trận thì gắng gỏi kiếm cung Làm cho rõ tu mi nam tử Trong vũ trụ đã đành phận sự Phải có danh mà đối với núi sông Đi không chẳng lẽ về không?