Có người hỏi: "Tại sao ông hiểu Đạo như vậy mà vẫn hay viết mấy bài blog buồn chán, sầu thảm?". Trả lời: "Vì tôi cũng chỉ là một con người tầm thường...". Có người hỏi: "Hiểu Đạo tại sao vẫn cứ đau buồn, hoài niệm về những việc đã qua? Mọi thứ đều là 'giả' mà?". Tôi bảo: "Biết sao được, tôi cũng chỉ là một con người...". Nói về Đạo nhiều quá, hôm nay chỉ nói về Đời... Cuộc đời là vậy. Giằng co giữa hạnh phúc - khổ đau, vui vẻ - sân hận, được - mất, thành - bại... Đâu ai muốn lặn hụp trong dĩ vãng đã qua. Dù đã đứng lên sau khi vấp ngã, nhưng đôi lúc vô tình chợt nhìn lại vết thương vẫn cảm thấy nhói đau với cảm xúc của một con người. Dù có ra sao đi nữa thì mọi việc rồi cũng sẽ qua. Tôi luôn phải tự nhủ mình rằng: mọi việc rồi cũng sẽ qua. Sau cơn mưa trời sẽ sáng (trừ buổi tối). Cứ sống tốt cho một ngày duy nhất: hôm nay. Ngày mai chắc gì mình còn trên cõi đời này nữa. Suy nghĩ nhiều để làm gì? Nhưng nói dễ - làm không dễ. Nói cái câu: "Sống sao để không phải hối tiếc" rất dễ. Bạn chỉ mất 3 giây để nói xong câu đó, nhưng mất cả cuộc đời chưa chắc đã làm được. Nào có mấy ai sống trọn vẹn được cả cuộc đời mà không phải hối tiếc, day dứt về một điều gì đó? Thôi thì nhủ lòng mình vậy, vờ như mùa thu đã về... Bài : Anh Long hói ( opera )