chiến tranh nổi ở mọi nơi dân than đau khổ trời ơi hỡi trời vì đâu khói lửa bời bời vì đâu nát ngọc tan đôi rẽ cành vì chưng chia phái phân anh đế vương mất ghế trân anh mất phần loạn quan với lại tặc dân mưu đồ làm phản hại nhân hại mình than ôi tan ngọc vỡ bình đau thương tang tóc riêng mình đâu ta bao giờ gió thổi can qua loạn quan mất ghế thì ta lại về soán ngôi đâu dễ ới mình tham lam rồi sẽ đóng đinh trên đài cuộc đời dài ngắn hỡi ai tham sân si hận để rồi về đâu nhắn ai tôi nhắn đôi câu đừng vì danh lợi bỏ nhau hỡi mình rồi đây muôn dặm đường tình có nhân có quả có mình có ta chiễn tranh với lại can qua tan theo bọt nược để ca thái bình
Cảm ơn bài thơ của bạn nha :... than ôi tan ngọc vỡ bình...đừng vì danh lợi bỏ nhau hỡi mình...có nhân có quả có mình có ta
Cảm ơn bạn bài thơ hay quá, càng đọc càng thấy hay, càng thấy lòng người thật khó lường, "soán ngôi đâu dễ ới mình tham lam rồi sẽ đóng đinh trên đài" Tâm đắc câu này quá. Tham quá, lấy hết của người ta thành của mình than ôi...
Bạn hoangkunkun nói đúng quá, những gì của người sẽ là của người, cái gì mình làm ra thực sự mới xứng đáng nhận lấy. Những người miệt công làm ra, sản phẩm phải thuộc về họ.
Ô thế mà cô bé lại về ban danh ban diện cho các ghế cô sớm được sở cầu như ý sở nguyện tòng tâm . Nhất tâm dứt áo ra đi thì chớ có bứt lá bẻ cành nhà của Mẫu để mang đi nhé ....
Bạn cô bé văn điển nói lại đúng hơn, ví dụ tôi góp vốn cùng mở cửa hàng với 1 người, khi tôi đi nếu tôi mang tài sản tôi đi thì mấy người ở lại coi như không còn, nhưng tôi không vậy, vẫn cứ cho không như ngày nào. free
Ô thế mà mang gạch đến xây nhà cho mẫu ở , phát tâm công đức để bách gia trăm họ có chỗ đi về , giờ móng nhà của Mẫu đã bị đổ đâu thế mà mà lại có kẻ rút gạch của mẫu mang đi , nhà có chủ đền cũng thủ nhang đồng đền coi giữ , không lẽ đến nhang khói công đức cho Mẫu xong lại muốn mang đền về nhà mình để thờ .............