Bồ Tát là làm được việc người khác khó làm, nhẫn được việc người khác khó nhẫn và bao dung được người khó bao dung. Dĩ nhiên, tôi không phải là Bồ Tát. Câu nói trên dành cho chúng ta, trong đó có tôi. Phật dạy, nếu một người mà hành động không dễ thương, lời nói không dễ thương nhưng trong tâm vẫn còn chút gì dễ thương thì ta nên nhìn vào chút dễ thương còn lại trong tâm đó để có thể không nổi giận với họ thay vì chỉ chăm chăm chú ý lời nói hay hành động không dễ ưa. Ta cũng thường hay nói "Thấy cũng tội nghiệp". Cũng tội nghiệp. Ghét đó, nhưng thấy người ta khổ thì mình cũng không nỡ bỏ. Nếu chưa thể thương được người không đáng thương, thì bạn ơi, hãy nói "Thấy cũng tội nghiệp" nhé! Tội người ta, vì người ta nghèo khổ, gia đình người ta nghèo khổ, không có điều kiện học hành nên cái nghèo cứ mãi theo đuôi. Tội người ta chẳng có duyên khôn khéo nên không biết cách làm vừa lòng mọi người. Tội người ta thô tháo đã để lộ cái ích kỉ tham lam ra ngoài cho bạn thấy. Tội cái nghèo làm người ta tự ti mặc cảm. Tội đời trước kém tu, si mê gây nhiều ác nghiệp mà đời nay u tối. Nếu người ta giàu có và đầy quyền vị, chắc gì đã hành xử tỳ vết như thế. Tôi cứ nhớ hoài câu nói "Nếu cho mà không ảnh hưởng gì đến mình thì cho được cứ cho". Hãy cho vì người ta khổ. Thôi dừng lại hoài nghi. Tất cả đã có nhân duyên với vòng tuần hòan của nó. Để tâm rỗng rang. Tôi thì chẳng giỏi giang để lấy quyền kỳ vọng nơi bạn. Nhưng tôi vẫn tin bạn là một người đại trí với tình thương và lòng khoan dung. Rồi mai, tình thương sẽ ở lại đời!