Tác Giả: Hàn Mặc Tử Trăng nằm sóng soải trên cành liễu Đợi gió đông về để lả lơi Hoa lá ngây tình không muốn động Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi. Trong khóm vi vu rào rạt mãi Tiếng lòng ai nói? Sao im đi? Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe. Vô tình để gió hôn lên má Bẽn lẻn làm sao lúc nửa đêm Em sợ lang quân em biết được Nghi ngờ tới cái tiết trinh em.
Mọi người rộn ràng văn thơ thế này lại đánh thức vốn văn chương của em rồi. Có lẽ thời gian tới Hoa xuyên tuyết phải tấn công box này mới được )
Đút nót mãi mới được cái chức mod này đấy bà kon ạ. Em là hôm nay em cứ nói thật thế đây. Ấy thế cho lên hôm nay tranh thủ trời mưa, em đưa mấy cái bài mà cái ngày em đi học ý, mà em mê tít đôi lúc cứ ngân lên trong lớp trước đám lớp chuyên văn của em, làm khối đứa đỏ mặt. hihi. Ở quê mà, cả lớp chuyên hơn 50 con người mà giặt 3 thằng con trai. Mùng 8/3 chúng em đứa múa, đứa hát, đứa tặng hoa gọi là cũng vui đáo để. Giờ họp lớp chúng nó bảo em là cái loại "mặt dầy", "mặt thớt" đam mê thơ tình cho đẫy để lấy hết giải của chúng nó giờ lại bị ế chỏng lên. Tôi nghiệp quá! huhu...
Bấy lâu nay long tôi hơi nguội nên cũng còn thiếu xót với vai trò của mình. Giờ khơi lại cho thông để bà kon rộng đường thả hồn đi muôn phương.
Đây là cái "khuôn vàng" của Hàn Mặc Tử không phải của Xuân Diệu nha. Chúng ta biết rằng Hàn Mặc tử chỉ trong mười năm trong đời thơ của mình, người thơ ấy đã đi từ thơ Đường đến trường phái thơ Tượng trưng của nước Pháp đương đại. Tính "tượng trưng" đã đạt tới cao độ nhất là ở tác phẩm này.