Tác giả:VIỆT BẰNG BÀI THƠ DÂNG TỔ MẪU (*) Tổ mẫu ơi ! Ngót ngàn hai trăm năm, Giờ con làm thơ dâng mẹ. Mẹ là bắt đầu, Mẹ là tất cả ! Cho tình yêu, hạnh phúc, sinh sôi. Mẹ là mãi mãi, mẹ ơi! Là khởi đầu thiêng liêng của dòng họ Vũ – Võ. Dắt chúng con đi từ quá khứ, Công đức nghìn đời mẹ gửi lại ngàn sau…. Chúng con tự hỏi mình có từ đâu ? Ai đã cho mình hạnh phúc làm người dân nước Việt?! Chỉ có mẹ, mẹ ơi ! Mẹ là duy nhất, Cho chúng con nhìn thấy đời này, Một cuộc đời, một tổ quốc, một non sông. Một Khả Mộ cố thôn,(**) Từ ngày ấy đến giờ còn đó ! Suốt đời nguyện ghi nhớ. Vần thơ dâng mẹ thay nén hương trầm./. (*) Tổ Mẫu Nguyễn Thị Đức là mẹ của Vũ Hồn, ông Tổ của dòng họ Vũ – Võ Việt Nam . (**) Thôn cổ Khả Mộ nay là làng Mộ Trạch, xã Tân Hồng, huyện Bình Giang, tỉnh Hải Dương, nơi tổ Vũ Hồn khai hoang lập ấp nuôi mẹ. Tổ Vũ Hồn từ trần cách đây 1156 năm. Làng Mộ Trạch nơi xuất thân của gần 40 Tiến sĩ nho học trong các thời đại phong kiến trước đây,và là phát tích của dòng họ Vũ – Võ Việt Nam.
Bài thơ kể cũng có tình nhưng cái tình ấy chưa được nâng lên đủ tầm là cái chung của mọi người. Sự riêng biệt đã chi phối bài thơ làm cho bà mẹ của tác giả không hòa chung vào được hình ảnh của bà mẹ Việt Nam mà hình như ta thấy đâu đây có sự xáo mòn hơi phô trong cách tả " chỉ có mẹ, mẹ ơi. mẹ là duy nhất. cho chúng con nhìn thấy đời này". Có vẻ như không xuôi bằng hai câu trên "mẹ là bắt đầu, mẹ là tất cả- cho tình yêu hạnh phúc, sinh sôi nhưng mấy câu sau của khổ này cũng không duyệt được. Nói chung chỉ là một bài diễn tả cảm xúc mà không thể là "thơ" được.