to la male, neu la female thi me chong nao cung yeeu cung quy,ngoai tam long nhan hau, trai tim vij tha can mot chut meo nho nua.v.
Ai cũng nói mình thế nhưng nói thật là ra ngoài xã giao, cười nói suốt cả ngày về nhà mình muốn có những tình cảm thật giữa những người thân ruột thịt, ở ngoài có thể nuốt nước mắt vào trong nhưng ở nhà thì có thể khóc nếu cảm thấy buồn, nói ra thì có khi mọi người cười mình chết mình là con út sắp 40 tuổi rồi mà giờ vẫn thích về nhà mẹ đẻ ăn cơm mẹ nấu rồi gối đầu vào lòng ngủ một giấc, có chuyện buồn vẫn về tỉ tê với mẹ. Mặc dù trong công viêc của mình chăng ai bảo mình là mềm yếu cả. Với mẹ chồng mình k thích dùng mẹo, cũng k thích nịnh hót muốn sống thật như mình vốn có. Dù mình thừa sức để đưa mẹ chồng "lên mây" nhưng mình k muốn như vậy một chút nào mệt mỏi cả ngày giờ về nhà cũng đeo thêm một cái mặt nạ nữa thì k chịu được...khổ thế đấy bạn ạ!
Nhiều những người tham lam Ích kỷ và thiếu trí Sống nghĩ tới riêng mình Hoặc những người mình quý Ít những người ít tham Dập tắt đi vị kỷ Có trí chăm làm các hạnh lành Bị những người còn lại Hiểu nhầm và khinh ghét. Khổ hạnh vài chục năm Mà sau đó an vui Hơn là sướng được cả trăm năm Sau đó phải sanh vào: đọa sứ, địa ngục, bàng sang, cõi dữ! Những người đang làm thiện Kiên trì và cố gắng Qủa ngọt sẽ được hưởng Nếu bỏ cuộc giữa chừng Lại giống những người kia Như vậy rất đáng tiếc.
căn quả là vậy....cái gì cũng muốn gánh vác vào mình , ko gánh vác ko đứng ra làm ko yên tâm... số phận đã vậy ta hãy vui vẻ mà làm mà đón nhận... uất ức,tủi hận , buồn sầu, oan trái.... hãy kệ đi. Hãy nghĩ số phận mình là fai như vậy. Sinh ra ở đời là mang nợ và là để trả nợ với đời..hãy nghĩ đơn giản và đẩy hết nỗi sầu, nỗi ức sang 1 bên. Thành tân xin Cha Mẹ đề tâm cứu giúp....Các bạn cũng là con Cha con Mẹ chắc các bạn cũng biết... Thử thách nhiều, nhiều lắm nhưng mỗi người mỗi khác. Lúc mình cơ cực nhất , khổ đău nhất, đắng cay nhất... các bạn hãy nghĩ đến những người còn có nỗi khổ cực, đắng cay hơn mình...Những lúc ăn không nổi, nghĩ không thông, những lúc làm chẳng xong, đi chẳng vững..tưởng zằng chỉ muốn kết liễu. Nhưng có thấm vào đâu vs những người cơ hành căn quả nặng hơn, những người ăn ân phủ ngủ âm ty nhưng thể xác vẫn li bì dương thế thì họ ntn??? các bạn có hiểu nổi cs của họ ko??? Các bạn đừng bi quan quá , khi cs vẫn mỉm cười vs các bạn.. còn đc làm người là còn fai sống... sống để mà học, sống để mà tu, sống để mà lo lu bù trả nợ Trần thế.... Hãy vui vẻ lên mọi người....sống cho đẹp đời đẹp đạo
chả biết các bạn thế nào chứ mình thấy được là con nhà Thánh nhà Phật thì sướng lắm, làm gì ko thông kêu tấu lại đả thông, vận hạn nhiều cái thoát trông thấy, gia trung ngày càng thuận hòa, tâm tư cốt cách ngày càng thanh cao, trí tuệ ngày càng uyên thâm, nhan sắc diện mạo ngày càng tươi tắn, ngân xuyến cần kêu là có, ko kêu cũng cho, được bắc ghế hầu là một vinh dự, đi tới đâu cũng như có bàn tay đỡ đần trợ duyên tác phúc, nhờ thế có điều kiện để sống tốt, cảm hóa, theo lệnh bề trên trực tiếp giang tay cứu độ bách gia, chúng sinh, chỉ có mỗi điều lo lắng, ấy là giác ngộ sứ mạng chậm chạp quá ko biết hơn nửa phần đời còn lại có kịp làm được thật nhiều nhiều việc tốt đủ để an tâm gật gù hay ko hì hì
Nói đến nỗi buồn và "ngang trái" thì với e bjo nó kiểu như 1 thói quen r, ngày bé thì hoàn cảnh gđ,lớn tí thì chuyện t/c cũng đủ sóng gió, công danh sự nghiệp cũng thay đổi lúc nọ lúc kia theo cs.Lấy chồng nhà cũng khá giả nhug cũng chẳng đc yên thân.Lây ck xa chag 1 ng than quen o gan nhug chẳng đc nhờ vả gì lại đc cả ông chồng mải chơi.viẹc gì cũng đến tay,cũng tự lực mà động tí thì trách cái nọ đổi lỗi cái kia.oan uc cũng fai chiu ngậm,1 thân một mình ở nơi đất khách quê ng có muốn cũng chẳng biết phân trần vs ai.ngta nói thế nào thì cũng fai chịu.Biết rằng mỗi cây mõi hoa mỗi nhà mỗi cảnh cái gì là thật thì trc sau gì cũng sáng tỏ....,điêu ngoa cũng fai tra giá ! Những người đã vào diễn đàn này thì đều là nhug ng có duyên vs phật thánh.Dù mỗi ng mỗi hoàn cảnh,mỗi ng mỗi cái khổ nhug có cái chung là ai cũng đều là ng có tâm! Có tâm thì mới sâu sắc trng suy nghĩ,có tâm mới hiểu đc khổ tâm là thế nào và có tâm thì mới hướng đến phật thánh. Con nhà phật nhà thánh k hơn ng đc vật chất ,tiền bạc nhung chắc chắn fai hơn ng ở cái tâm thiện và cái nghị lực vững vàng,dù ntn thì cũng k thể làm ch thất đức hại ng!không khổ thì lsao biết đc giá trị của cs.lsao biết đc nhân quả (ng nhân ,kết quả ) của vạn vật vạn điều ...Suy cho cùng thay vì "than vãn" trách đời ,ta còn fai cảm ơn những sóng gió cđ đã nuôi dậy cho tâm hồn ta trưởng thành hơn! Còn rất nh nhug ch buồn khổ,nh thử thách nữa nên mọi ng hãy vững tâm! Buồn ơi ! Bơi hết vào đây.....a chấp hết! ^^
Chị Bích nói chuẩn quá !!! Xúc tích và sâu sắc .Đọc cm của chị trng chủ đề này e ngộ ra nhiều điều .tks c ^^
Không có nghị lực chắc giờ mình chết xó nào rồi cũng lên...không thể chịu đựng được nữa. Mình muốn buông lắm rồi, buông thử xem nó sẽ đi về đâu. Cái ngu nhất trong đời mình là đã quá chiều, quá nhu nhược để cho người được thể sống vô trách nhiệm.
E thầy đặc điểm chung của nhug ng có căn quả đó là lúc nào làm gì cũng chỉ tự thân tự lực.việc gì cũng đến tay .....Mình k làm thì cũng ngta cũng kệ luôn.nh lúc nhủ lòng bảo thây kệ mọi ch nhug mà lại sốt ruột nhìn ngứa măt nên lại fai làm .hiccc số khổ
đời là bể khổ mà. ai cũng khổ chứ ko riêng gì những người có căn quả. quan trọng là cách mình nhìn nhận vấn đề thế nào thôi. Tu luyện chính là 1 quá trình rèn giũa, trong mọi hoàn cảnh dù là nghịch hay thuận vẫn phải giữ được cái đức... đối với việc thiện, chân chính thì nhất định làm, khó khăn thì biết nhẫn nhục,... Vào đạo chính là để mình tốt lên, phẩm chất thiện tính được nâng cao chứ ko phải là để kêu cầu cho được sống sung sướng, ngồi mát bát vàng-làm sao trả được nghiệp, làm sao phân biệt được vàng-thau, tốt-xấu,.... nói chung là tùy cách nhận thức của mỗi người thôi, lời dạy của các bậc Thánh hiền chính là kim chỉ nam cho nhận thức đó.
Vâng có thể hình dung ra 1 hình ảnh "xung quanh bùn lầy nhưng hoa sen vẫn nở và toả hương tươi mát " .... Dù cs có ntn thì bản chất của 1 ng có thiện tâm giống như 1 bông sen trng bùn lầy ! càng trng bùn dơ bông hoa fai càng trở nên đặc biệt
ôi! đời con ngta là sự đầy đọa, k vướng vào cái này thì vướng vào cái khác, luân hồi xoay vần rồi cứ thế đến bg ms dứt???
hi tận cùng của nỗi đau là "vô cảm" tận cùng của hạnh phúc là "lo lắng " Tận cùng của kiếp nạn là "giác ngộ " a ui !
người giác ngộ đc lại cần phải càng giác ngộ cao hơn, chúng sinh chưa giác ngộ đc thì lại càng khó hơn vấn đề số ng k giác ngộ đc thì quá nhiều cho nên đó ms là vấn đề...
Hix ...Ôi trời ơi, mình còn đang trong thời gian thử thách mà bảo mình giác ngộ...ngượng quá (sao k có ion đỏ mặt nhờ...hu..hu)
ơ thật mà, mình hầu gần 10 năm rồi thì cũng chưa chắc đã giỏi và giác ngộ bằng những người đang bị thử thách cũng như những ng có căn mà chưa hầu, cái đó là do năng lực, tùy duyên mà...