Những vui buồn trong cuộc sống của một người có căn quả (Ai buồn bơi vào đây, ai vui cũng bơi vào đâ

Thảo luận trong 'Tản Mạn' bắt đầu bởi hathu, 27/5/14.

Lượt xem: 19,440

  1. hathu

    hathu New Member

    Hôm nay mình buồn quá đi mất! Nhiều khi thấy mình càng ngày càng ngu ngốc đi thì phải. Nhiều lúc thấy chán làm việc, chán ăn, chán về nhà ...Mấy hôm trước mình nói với mẹ chồng: Mấy hôm nữa là tới ngày giỗ Kỵ mới nói đến thế chưa kịp nói gì. Mẹ chồng bảo: Thì con nghỉ ở nhà mà làm...mọi việc mặc nhiên là giao cho mình. Hôm nay là ngày giỗ kỵ, mình mua thanh bông hoa quả sôi, giò về thăp hương..lòng buồn vô hạn không có một ai nhớ về trên bàn thờ gia tiên để thăp cho cụ một nén nhang. Người đã đi xa đâu cần mâm cao cỗ đầy một nén hương tưởng nhớ cũng đủ ấm lòng. Có lẽ trong các con trai, con dâu trong nhà có mỗi mình là nhớ tới ngày giỗ của Kỵ. Vội vàng đưa con đi học rồi đến chỗ làm, cuối ngày gặp chuyện khách hàng hiểu lầm đòi hủy hợp đồng ...lúc đó ngoài trời sấp chớp đì đùng. Mình nhìn ra ngoài trong lòng khẽ nói: Con lậy cha, lậy mẹ, lậy ông bà tổ tiên! sao cứ có việc xẩy ra như thế để thử thách lòng kiên nhẫn của con. Con không biết con sai cái gì? sai ở đâu nữa. Con đã cố gắng hết sức mình rồi :((. Ở nhà mình luôn là đứa con gái được mẹ thương nhất, bước chân ra khỏi nhà làm vợ, làm dâu hơn chục năm, bao nhiêu thăng trầm từ lúc tay trắng đến khi có của ăn của để, mình chưa bao giờ sống không hết lòng với bố mẹ, anh em nhà chồng. Chồng mình là đứa con không được mẹ chồng yêu quý vì sống quá thẳng. Mẹ chồng là người tốt tính, chiều con cháu, bà đã thương ai quý ai thì dù có sai bà cũng thương, đã không thích thì dù có làm tốt thì với bà đó là chuyện đương nhiên.Biết là như vậy mình luôn cố gắng gấp hai ba lần những người con dâu khác, mình ở với mẹ chồng 10 năm nhưng chưa bao giờ mình hỗn láo hay cãi bà một câu. Khi các anh chồng cùng vợ về chơi với bà mình luôn cơm nước đầy đủ, tết nhất luôn chu đáo quà cáp, lo bữa cơm tất niên, mồng một, hóa vàng không thiếu thốn gì...nhiều khi chạnh lòng tủi thân vô cùng, người ta tết đến xúng xính đi chơi chỗ này chỗ kia mình ở nhà cặm cụi cơm nước. Nhưng có lẽ mình đã sai rồi, sự cố gắng của mình chỉ làm hỏng chuyện, chỉ làm mọi người nghĩ là việc đó là trách nhiệm mình, mình đương nhiên phải làm phải lo. Trong nhà chồng mình luôn là người ăn sau cùng, trong mọi phân xử của mẹ chồng mình cũng vậy, có việc đương nhiên là mình và chồng mình, có ăn thì luôn là người sau cùng...mình buồn chứ không tị, mình luôn tin gia tiên nhà chồng hiểu và chứng tâm cho những việc mình làm. Đang đi làm mẹ chồng gọi điện ....đấy việc đấy...việc đấy ...con phải gọi ra gặp ông A ông B mà nói (toàn những chủ tịch với p. chủ tich) mà mẹ chồng cứ nghĩ là mình to đến thế sao...hic...mình nói việc đấy con không làm được. Mẹ chồng lại nói một thôi môt hồi mình nhịn không nổi lên nói: Thế thì mẹ nhờ Anh Sơn (anh chồng) xuống gặp ngưòi ta. Mẹ chồng lại bảo: Nó biết gì mà nói, việc đấy chúng mày phải xem mà làm...hức...thế là từ hôm đấy giận mình ra mặt. Tối hôm qua đi làm về nói ngày mai mẹ nhớ nhịn ăn để con đưa đi chụp mạch vành. Mẹ chồng không biết nghe ai...đùng đùng....không đi, toàn bác sĩ vớ vẩn để moi tiền. Chán k chịu được, toàn giáo sư bác sĩ đầu ngành mà k biết nghe ai bảo vớ vẩn, mình nhẹ nhàng: bệnh của mẹ là như thế, mẹ để nặng để rồi phải mổ tim lúc đó rất mệt mỏi....nói mãi mới chịu đi khám bệnh. Bệnh tình như thế mà đến hơn tháng nay rồi chẳng thấy ông anh bà chị nào hỏi han làm mình càng buồn chán hơn...Có lẽ mình phải là người đầu gấu cãi mẹ chồng như chém chả có khi lại tốt hơn là nhẫn nhịn như hiện nay. Hôm nay có chuyện buồn cả gia đình lẫn công việc viết luyên thuyên vào đây. Mọi người hoan hỉ nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 27/5/14

    Bình Luận Bằng Facebook

  2. chưa có dịp tâm sự như chị này trên đây.
    chúc Chị lấy lại thăng bằng và niềm vui :)
     
  3. linkmiu

    linkmiu New Member

    câu chữ thể hiện bạn đang có một lượng stress thường trực trong tâm nên động tý chuyện nhỏ là có thể rơi vào tình trạng giọt nước tràn ly, những gì bạn đã và đang trải qua là những gì người phụ nữ việt truyền thống vẫn trải qua, chẳng có gì gọi là quá nghiêm trọng, đau khổ hay oái oăm bởi cưỡng lại căn số giời định mà phải chịu.
    thiết nghĩ bạn đang thiếu thời gian relax, thiếu thời gian cho bản thân cũng như chưa có nhiều niềm vui trong công việc.
    nghỉ 1 buổi chiều đi cafe shopping chém gió với bạn bè xem sao, tìm niềm vui từ những thứ nhỏ như chăm sóc cây cối, ko nhầm thì bạn có tụng kinh vậy giáo lý buông bỏ chắc bạn có nghe, tâm ko chấp thì tâm thanh thản mà, như mình mỗi khi oan ức hay có gì ko vui, căng thẳng mình lại nghĩ ôi cái số mình nó thế, quả nặng căn cao, bị thế thì đúng rồi, bực tức gì nữa, thế là lại vui vẻ hé hé
     
  4. tonytran

    tonytran Member

    trước hết là em hà thư viết sai chính tả nhé...XÔI chứ k phải SÔI nhé, lại việc nhà CHỒNG, hô hô, đồng bóng căn quả là phải bị cơ hành, k thế thì k phải là có căn, là đồng bóng, phải nghị lực, phải lý chí chứ k đc ủy mỵ như thế này thì chỉ khổ và k thể vượt qua đc những kiếp nạn đâu, còn nhiều thử thách lắm, cái bạn đang gặp chỉ là 1 phần cực nhỏ so vs cs của tôi mà thôi nhưng tôi vẫn phải chống kiếm xuống đất đi tiếp qua nó...cố lên nhé em,,,


    ---------- Post added at 12:32 AM ---------- Previous post was at 12:30 AM ----------

    bà béo bichdieppham rủ em hà thư đi ăn uống đập phá là hết stress ngay thôi mù...
     
  5. hathu

    hathu New Member

    Đúng là 4 tháng nay mình stress vô cùng...cũng cố gắng để giải tỏa bằng cách café,gặp gỡ bạn bè khi có thời gian rảnh không thì có lẽ mình sẽ điên lên mất. Ra ngoài đi làm đã đành về nhà cũng không được yên ổn. Việc này không chỉ mới gần đây nó diễn ra hơn 10 năm nay rồi mình thật sai lầm khi "nhiệt tình và trách nhiệm" một cách quá đáng để giờ thành nếp và mọi người cứ nghĩ đương nhiên phải như vậy, giờ khi mình chưa/không làm thì có chuyện ra chuyện vào. Mình chẳng ngại làm nhưng nghĩ nếu mình cứ như vậy mãi thì chẳng bao giờ thoát ra được. Chẳng hiểu mọi người đến bao giờ mới biết, có ai muốn biết mà lại không chịu học chịu làm. Nhiều lúc mình nghĩ mình cũng là con người cũng có hỉ nộ ái ố, cũng có tâm tư tình cảm, có những thứ mình thích và những thứ mình ghét như bao nhiêu người khác. Nhà ông anh cả (bên chồng) có thằng con trai năm nay 20 rồi, chiều quá nên học hành chẳng ra làm sao, giờ học xong trung cấp Tin nhưng chẳng chịu đi làm gì suốt ngày ở nhà chơi điện tử. Hơn 20 tuổi rồi mà xe đạp không biết đi, xe máy biết nhưng bố mẹ sợ k cho đi, giờ mẹ vẫn đưa đi đón về. Đích tôn nhà mình đấy! mình xin cho nó đi làm chưa được nửa tháng thì nó kêu mệt, mẹ nó đùng đùng lên xin cho nó nghỉ nói luyên thuyên làm mình ngượng hết cả mặt với người ta...hic..Giờ thì lại ở nhà chơi. Mẹ chồng mình vì quá thương anh cả nên cũng không dám nói gì về cách dậy dỗ con cái của con dâu, giờ định hàng tháng định đưa cho mẹ một khoản tiền để nuôi. Mình không thể tưởng tượng nổi ở thời đại này lại có một thanh niên 20 - 21 tuổi ở nhà chơi dài ra không chịu lao động gì. Giờ thì mẹ chồng lại bảo mình nhờ người xin việc tiếp cho cháu, trình độ thì không có lại lười lao động, giao tiếp và hiểu biết về XH thì không thể hình dung được là không biết một tí gì, đúng như một con gà công nghiệp được nuôi nhốt chăm bẵm quá đáng. Mình cũng nói là bây giờ anh chị ý phải thay đổi suy nghĩ, cách giáo dục con cái chứ như vậy thì nó không thể nào tự lập được. Không tự lập được thì không thể nào đi làm được ở đâu cả. Đâu vẫn đóng đấy thanh niên 20 tuổi mà kiến thức XH chỉ bằng đưa học lớp 3, lao động chân tay thì mệt không làm được, lao đông trí óc thì không đủ trình độ, làm ăn buôn bán thì không biết...Chán ơi là chán! Nhiều lúc nghĩ mình vô phúc, không biết rồi đến đời con mình nó sẽ theo về đâu với ông trưởng như thế này. Con mình rồi lại giống bố nó bây giờ khi có việc thì phải lo, khi có ăn thì chưa đến lượt
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/5/14
  6. tonytran

    tonytran Member

    nói chung, đồng bóng luôn phải đứng mũi chịu sào, cái quái j cũng đến tay, mình k làm thử để mặc kệ thì y như rằng tất cả cũng kệ mẹ nó luôn, phải sống chung vs lũ thôi, chấp nhận hoặc k chấp nhận chỉ có 2 con đường, dù mình nhìn đc ra vấn đề nhưng tìm đủ mọi cách thì nó cũng k thể khác đc, tôi cũng tìm nhiều cách rồi mà vẫn thế, ngay cả cv làm ăn cũng vậy, mình mà k làm thì bno cũng kệ luôn, ức chế mà vẫn phải nén lại rằng phải nghị lực lên, uh làm nhiều thì càng kinh nghiệm nhiều, xảy ra biến cố cũng k chết đc rồi vì mình là kiêm tri nên số nó vậy rồi thì phải cố lên thôi chứ k cố thì tự sát ah???
     
  7. hathu

    hathu New Member

    Cuộc sống ở cái cõi ta bà này của mình nó phức tạp vậy đấy, nhiều lúc muốn yên ấm nhà cửa mình nhịn như nhịn cơm sống vậy. Nhiều khi nghĩ mặc kệ muốn ra sao đi đến đâu thì đến nhưng rồi lại thương, nhìn mẹ chồng vất vả mình lại làm,mẹ chồng mình là người không quyết đoán, không sắc sảo nhanh nhẹn để đưa ra những quyết định sang suốt trong bất cứ việc gì...cứ thế 10 năm nay mỗi khi nhà chồng có việc dù lớn hay bé là ý như rằng mẹ chồng hò mình, mình im lặng làm theo thì không sao, còn lên tiếng nói thì lập tức mẹ chồng mặt nặng mày nhẹ ngay. Đúng như con bạn mình hay nói về mẹ chồng nó: Con mình là vàng còn con người ta là cứt..mình thì chưa đến mức bức bị đối xử như vậy vì may mắn là mình có một ngưòi chồng hiểu và thương vợ.
     
  8. tonytran

    tonytran Member

    nói chung càng nhịn thì càng chết, cũng như càng chiều con trẻ thì nó càng hư vậy thôi, còn mình thì chỉ vì là k làm thì những việc sát nút rồi k làm k đc, nếu nói giỗ tết thì mình là con trai lại là con trưởng họ nên mình làm có vất vả thì cũng k vấn đề gì nhưng nhiều việc trong gd, việc làm ăn nó cứ bị kiểu củ chuối ấy...
     
  9. hathu

    hathu New Member

    Lần này kiên quyết mặc kệ mẹ chồng mặt nặng mày nhẹ đến hai tuần này rồi! Mình không thể mãi như thế được.
     
  10. tonytran

    tonytran Member

    yếu mềm giết chết con người ta, yếu mềm là con dao găm vào ngực người ta rồi chết từ từ mà thôi, k có lý trí thì sống trong cái xã hội này chỉ có khổ mà thôi, sướng khổ do con ngta tự lựa chọn hết ...
     
  11. hathu

    hathu New Member

    Chồng mình là con út nhưng giờ đang lo toan như một người con trưởng. Từ trước đên giờ không ngại bất cứ việc gì nhưng chính vì thế thành ra mọi người trong gia đình ỷ lại. Dần dần coi đó là việc đương nhiên mình phải làm. Lần này quyết tâm sửa đổi, mới có một việc nhỏ nhỏ mà mẹ chồng k thèm nhịn mặt hai tuần nay rồi.

    ---------- Post added at 09:54 AM ---------- Previous post was at 09:51 AM ----------

    giờ mới để ý mình sai lỗi chính tả! ...hi...hi
     
  12. tonytran

    tonytran Member

    vấn đề khéo léo mà vẫn đc việc mới là vấn đề, thay đổi 1 việc bao lâu nay nó vốn dĩ đã thế thì k thể thay đổi ngay đc mà phải bốc thuốc chữa từ từ, nếu ngay quá thì sốc thuốc mà chết đó
     
  13. hathu

    hathu New Member

    Cảm ơn bác Diệp nhé! Hôm qua trời mưa gió ầm ầm + việc gia đình + công việc ...toàn bị hiểu lầm, lúc đó iem chỉ muốn gào lên thôi. Sáng nay iem đã giải thích cho KH hiểu công việc lại chạy tiếp rồi ạ. HĐ này mà đổ bể thì iem chết, công sức mồ hôi của bao nhiêu con người ...ơn trời đất, ơn cha mẹ đã nghe lời khấn nguyện của con!
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/5/14
  14. tonytran

    tonytran Member

    cố lên cố lên, lv tiếp nào...
     
  15. hathu

    hathu New Member

    Sốc thì phải chịu thôi, mình nghĩ chẳng còn con đường lựa chon nào khác. Con mình thì mình phải có trách nhiệm giáo dục dậy dỗ, phải bắt nó lao động, con người tiến hóa được cũng nhờ lao đồng, không thể ngồi đấy để chờ đợi mong ngóng vào thành quả của người khác hay chờ đợi lộc đến từ hương hỏa tổ tiên được. Mình nói chuyện với chồng rồi, đã đến lúc phải làm mọi việc một cách công minh và công bằng. Chồng mình cũng thống nhất như thế...việc này chồng phải tự giải quyết chứ mình không dính dáng tới nữa.

    ---------- Post added at 10:05 AM ---------- Previous post was at 10:04 AM ----------

    Cảm ơn tony nhé! Làm việc thôi :)
     
  16. nhuegiang

    nhuegiang New Member

    Chị ơi cố gắng lên chị nhé, em cũng đang rơi vào trạng thái y như chị, buồn chán lắm cứ ngồi thu lu thôi chẳng muốn nói chuyện hay làm gì cả, nhìn thấy chồng cũng chán về nhà cũng chán, đi làm thì càng chán, mệt mỏi vô cùng e cũng đang chưa biết phải vượt qua như thế nào đây mặc dù Thầy của em an ủi động viên bảo phải vui vẻ và vượt qua mọi thử thách nhưng trong lòng thì buồn lắm, cứ thấy tủi thân ý, mà mình càng sống tốt thì càng có nhiều người gây chuyện với mình oan ức vô cùng. Giờ mỗi lúc buồn là e lại gập hoa giấy, những lúc đó e không nghĩ ngợi gì cả quên hết mọi cơ cực chị ạ. Chị cũng thử làm gì đó cho vơi nỗi buồn chị nhé
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/5/14
  17. mailinh1703

    mailinh1703 New Member

    chị hà thu ạ, đọc tâm sự của chị mà bản thân e cũng thấy buồn quá, cố gắng lên chị ạ, mục tâm sự này cũng rất phù hợp với diên đàn, vì là con nhà ngài ai cũng phải thử thách nhiều lắm, môĩ lần nói ra dc thì coi như là chia sẻ dc 1 phần
     
  18. lùi lại tiến

    lùi lại tiến New Member

    Như vậy bạn là con dâu út nhưng lại gánh vác việc hương khói gia tiên,chăm sóc bố,mẹ chồng?Nếu quả thực đúng vậy bạn là người có phúc lớn đấy.Tôi bất hạnh hơn nhiều,ngày bố tôi mất vì ung thư gan,tôi vẫn là kẻ nghiện chích ma tuý,bố mất mà mắt ko thể nhắm lại đc...lúc còn trẻ tôi dại và thật lắm toàn bị lợi dụng,những lúc bố thất vọng mắng chửi giậy bảo tôi lại thầm mong bố chết sớm...có những thứ đã mất đi rồi vĩnh viễn ko thể lấy lại được,kể cả lúc tôi chết cũng ko quên được nỗi hối hận này.ngày tôi lấy vợ quyết tâm làm lại cuộc đời,2 vợ chồng với 2 bàn tay trắng,4 bàn tay ko,ko nghề nghiệp,chịu sự kỳ thị gia đình xh+ mặc cảm bản thân tôi quyết đưa vợ + con trai chưa tròn 6 tháng tuổi đi thuê nhà vùng ngoại thành hn để làm ăn mưu sinh(lúc này vợ tôi có bầu đứa thứ 2).Con trong con ngoài,cuộc sống vất vả,lam lũ lên vợ tôi bị động thai tháng thứ 3,phải nằm viện C an thai 1 tuần,tháng thứ 7 thì đẻ non.Ghạt nước mắt,nuốt vào trong lòng...tôi đưa đứa con đầu lên trên Tuyên quang nhờ ông bà ngoại chăm sóc,lúc này cháu chưa được 9 tháng tuổi,rồi lại bắt xe về vừa làm kiếm tiền vừa chăm vợ,con trong viện,hình ảnh này đến chết tôi cũng ko quên được.Nhiều lúc hận Mẹ,anh em ko giúp đỡ,quan tâm,thậm trí ngày tôi đón cháu thứ 2 từ viện về mẹ cũng chỉ đến thăm cháu đúng 1 lần duy nhất,cháu đầu gửi ông thông gia cũng ko gọi điện thăm hỏi,đồng quà tấm bánh cho cháu....đến nay đã 12năm mọi ng`trong gd vẫn kỳ thị,mẹ vẫn ở với anh trưởng.trong lòng tôi ko còn chút nào giận mẹ hận anh,em nữa,ước nguyện của tôi là được đón mẹ về để chăm sóc,cho dù mẹ có đánh chửi tôi cũng hạnh phúc vì còn có mẹ mà phụng dưỡng,nhưng nghĩ thế thôi dù sao mẹ ở với anh ,bà quý anh từ nhỏ,anh cũng vậy rất hiếu thuận với mẹ thì mẹ sướng hơn nhiều khi ở với vợ chồng tôi.Vậy đấy mình viết bài là muốn bạn hiểu bạn còn có để mà được chăm sóc,bạn còn sướng hơn nhiều người.Mình vẫn dõi theo các bài viết của bạn,kể cả bên dd giác ngộ tâm linh nhiều lúc muốn viết bài lại sợ động trạm đến nhiều người,sợ là mình giác ngộ sai mà đưa bạn đến chỗ đi sai đường.Ko biết bạn đã ra mở phủ trần chưa?âu cũng là duyên.Giờ mình xin được nói về sự ngộ nhận của mình về việc của bạn nhé:Gia tiên nhà bạn ko sai luật khi mở "phủ âm" giúp bạn.ở đây mình hiểu là các cụ xin với mẫu thoải để mẫu gia ân cho bạn được làm đệ tử ko chính thức của cô bơ,học phép của cô để cứu ng` trần gian(chữa bệnh soi căn nối quả) mà ko phải mở phủ trần và tôn cấp lập điện thờ tại gia.Sau này khi chết đi con cháu bạn sẽ mở phủ cho bạn làm con bốn phủ,làm đệ tử chính thức của cô bơ.Hoặc do cơ duyên,đức hạnh mà bạn tạo lập khi được học phép cô đi giúp người thì có thể bạn chính thức là đệ tử của cô,việc này chỉ có người trong cuộc mới biết thời điểm.Mục đích tại sao lại vậy là vì các cụ biết được nếu bạn mở phủ trần,phải tôn cấp lập điện thờ rất phức tạp,có thể đất ở ko linh ứng để lập điện,hoặc con cháu bạn đời sau ko có người nối căn quả phụng thờ cũng ko lên lập.về nghiệp của người thầy chắc bạn cũng tìm hiểu rồi đấy nhẹ thì tuyệt tử tuyệt tôn,nặng thì chết đường chết chợ.lập điện thờ tứ phủ mà ko biết giậy bảo con cháu(đồng nối),đi làm việc ác vô tình hại người,thì điện tư gia đấy chỉ toàn đồng tà bóng quỷ,yêu tinh chiếm điện mà tu luyện đồng bóng.Đền to phủ lớn thì khác ai có duyên phụng thờ sẽ được làm thủ nhang ko phải là mãi mãi.Mình ko phải là đồng soi đồng bói lên những ngộ nhận ko thể cho là đúng 100%,do vậy nhiều lần muốn viét bài cho bạn lại sợ gieo nghiệp cho bản thân.mà mỗi lần ko viết thì cứ như bị quở,người ngợm buồn bực ,ăn ko ngon ngủ ko yên,nằm ngủ thì bị bóng đè cứ như có người bạnh mồm mình ra,lần nào cũng vậy.Lậy mẫu con nói ra hết suy nghĩ rồi lần này là lần cuối cùng con vào tham gia bài viết.
     
  19. linkmiu

    linkmiu New Member

    mai 29/5 là mùng 1 tháng 5 rồi đấy, vui vẻ lên, nhớ tháng này có ngày tiệc gì nha ;)
     
  20. tonytran

    tonytran Member

    sáng mai mùng 1, lại dậy sớm đi lễ 3 nơi rồi về thắp hương ở nhà xong rồi ăn cơm nằm lát rồi hộc tốc đi làm, ôi đau cái lưng quá, ngồi cả ngày làm bao việc giờ mới rỗi tí, sao lại vất vả đến mức này cơ chứ...
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/5/14

Chia sẻ trang này