ĐỒNG NGHÈO
-ĐL-
Đồng Nghèo lính khó ai ơi
Xin đừng đua đú cho người ta hơn,
Thờ Cha với Mẹ nhớ ơn,
Chứ đâu phải cứ đua nhau làm gì!
Thôi thì ta giữ tâm yên,
Bao nhiêu buồn tủi, ưu phiền, lo toan!
Thế thì tâm mới thênh thang,
Đồng sang bóng quế, kể chi giầu hèn.
Đèn trời soi rõ từng nơi,
Chứ đâu chỉ có cái nơi phơi bày,
Mẹ Cha chỉ muốn vui vầy,
Đồng anh lính chị vui vầy dựng xây!
Chứ có cần phải đêm ngày,
Mải mê sửa lễ đêm ngày bâng khuâng.
Mẹ, Cha chẳng phải phân tầng,
Coi ai sang đẹp mà hơn đồng nghèo,
Miễn sao lòng dạ thuận chiều,
Trên theo phật thánh dưới theo đồng thầy.
Đấy mới gọi là đồng sang,
Chứ không cần phải phơi bày ra đây.
Thầy bà cũng vậy dựng xây,
Cho đẹp đời đạo mới là Thầy ngay,
Vì dân vì nước đạo này,
Truyền cái tâm Đức đêm ngày lo toan.
Cho đệ tử bớt gian nan,
Chứ đừng chỉ màng cái chảnh cái sang.
Để rồi bỏ mặc con nhang,
Không ai dẫn dắt vì mang tiếng nghèo.
Chèo cao quá ngã thì đau,
Và cái thùng rỗng sau cùng vẫn kêu.
Mình đây chẳng có nói điêu,
Cứ chiều theo cái tâm mình mà kêu,
Chẳng cần mâm bánh cau nhiều,
Chỉ cần các bạn nhất tâm với Người.
Thì sau này sẽ mỉm cười,
Thử thách qua được thì người đời sau,
Sẽ còn nức tiếng thơm nâu,
Đồng nghèo lính khó nhưng đâu có hèn.
SƯU TẦM