Tản văn - Ngày giỗ mẫu

Thảo luận trong 'Thơ văn quán' bắt đầu bởi mantico, 16/5/11.

Lượt xem: 2,162

  1. mantico

    mantico Quản Trị Website


    [​IMG]

    Nắng vàng vàng thì ông đồng đi làm về! Chỗm trệ trên chiếc xe tồng tộc, mồ hôi vã ra với đủ các thứ quà: hoa quả, vàng tiền, trầu cau... chuẩn bị cho ngày mai nhà có giỗ. ông đồng chào mẹ rồi vội vã đi ra giếng. Trong nhà bà mẹ nói vọng ra : Con ơi sáng nay mẹ đi chợ mua ốc, bánh đa nướng, gạo nếp cẩm rồi... còn thiếu đậu phụ, với bánh giầy thì sớm mai mua con nhỉ ? Em dâu mày nó bắt được ít cáy ở ruộng nhà, mai mẹ nấu canh cua với bún thế là có canh...

    Ông đồng vẫn vội vã vồn nước giếng lên mặt cho tỉnh táo, sau một chặng đường dài từ nơi làm về cùng với cái nắng đầu hạ nồng nàn khiến trong người mệt mỏi , ông chỉ trả lời một câu gọn nỏn: Vâng ạ ! rồi đi mau sang sân Phủ xem mấy bác thợ còn đang cắm cúi xây tường hoa bao quanh . Giọng ông lo lắng : Mấy chú ơi kiểu này cháu lo quá, mai đã là Giỗ Mẫu , chẳng còn mấy là hầu rồi mà mọi việc còn thế này thì ... anh cả lên tiếng: Chú cứ yên tâm cả nhà sẽ cố gắng hoàn thiện cơ bản trước khi Hầu Ngài hai ngày . Tay rót nước chè xanh mời mọi ngưòi lòng ông đồng thấy yên tâm hẳn.

    Sau bữa cơm tối quyếnh quáng, ông thân lên nhà trên chuẩn bị viết sớ sách, bà thân với con dâu út cũng vội vàng sửa lễ ngày mai. ông đồng ngồi trên bực cửa hỏi mẹ : ơ thế ngày mai nhà ta có bao người vậy mẹ ?
    Bà thân nhẹ nhàng : Mẹ thấy con cuối tuần trước nói lần này giỗ Mẫu nhà mình cơm canh còn tất cả đợi đến Rằm, sớm nay các bác các cô với ông Cả nhà mình có hỏi mẹ cũng bảo vậy ! Lại chỉ thấy vâng một cái nhẹ tênh, ông đồng thay đồ vòng qua sân lên Phủ.

    Tiếng chuông , tiếng mõ đều đều sau khoa Phổ Môn, ông tụng kinh Địa Mẫu. Thằng Tôm cháu ông đi chơi dưới ngoại giờ mới về í ới ngoài sân Phủ , miệng vừa lạy cụ lại vừa gọi bác ngọng nghịu . Ông chỉ cười rồi lại quay vào tụng kinh tiếp , khi cô em dâu bế thằng Tôm ra ngoài miệng dịu dàng : Lạy các cụ, cháu còn nhỏ cho
    con xin.
    Giọng bà thân mắng iu cháu: bố anh chỉ được cái mau chân, mau miệng thôi!
    nhà ở biệt lập , mà phúc đức cho ông đồng lại có gia trung hoà thuận chứ hầu hạ Bồn Phủ đâu có dễ . Bạn bè , rồi những người đến lễ bái thường khen thế, những lúc như vậy chỉ thấy ông thoáng vui , bởi lòng ông cả trăm ngàn mối.

    Năm giờ sáng ông vừa thức giấc thì đã thấy dưới nhà lịch kịch , xoong chảo , tiếng cười nói vừa nghe của mấy người đến giúp việc. Hôm qua chắc mệt quá mà bác cả ngủ quên vẫn chưa dậy bà nhỉ ? Tiếng chị Uyên hỏi bà thân: ừ, chắc thế cô ạ !

    Tiếng dép lẹp kẹp , ông đồng đi xuống chào mọi người rồi đi ra vườn , mùi hoa cau , hoa bưởi... dìu dịu , ngọt ngào khiến lòng ông phấn trấn. đang lòng vòng quanh sân tiếng chuông điện thoại reo, bản văn Công đồng ông mới cài làm nhạc chờ vang lên hào khí. ông bắt máy, bên kia giọng người một người đàn ông lạ: Dạ Thầy đó ạ, con Xuân hôm rồi đến mà không có Thầy ở nhà... ông nhẹ nhàng: Vâng, nhưng tôi không phải thầy anh anh ạ, con nhà Thánh xin anh cho tôi nói thật... cuộc hội thoại tiếp tục... ông gọi ông thân: Bố ơi có anh Xuân ở Quảng Ninh xin về làm lễ ạ, bố giúp anh ấy một lá sớ cúng Mẫu nhé! ông thân trong nhà đang điền tên mấy người con nhang của phủ đáp: ừ, bố biết rồi.

    Lễ nghi đã chỉnh chu , trên Công đồng bày mâm ngũ quả , trầu cau , hương hoa ly, hoa cúc , ngọc lan hoà quyện với nhang trầm, nhìn lên Tam toà , ông Đồng thấy thanh tâm cưòi tủm tỉm. Đài âm dương trong tay ông tung lên thành kính , gia quyến cùng con công đệ tử đồng thanh: nam mô a di đà... Tiếng mõ, tiếng kinh a Di đà lại vang vang, thánh thót... Ngày Tiệc Mẫu.

    bài viết :
    Phủ Triều Linh Từ
    Gửi tặng : mantico blog
     
    Chỉnh sửa cuối: 16/5/11

    Bình Luận Bằng Facebook

  2. ninhngoclam

    ninhngoclam New Member

    Bài tản văn tuy có nội dung và kết cấu đơn giản, lối viết mộc mạc, giản dị nhưng vẫn mang lại cho người đọc những cảm xúc xốn xang. Ngày Giỗ Mẫu. Gia đình ông đồng với một cuộc sống nông quê bình dị thật khiến ta xúc động bởi cái tâm, cái lòng thành với Cha Mẹ Tứ Phủ, bởi sự thuận hòa trên dưới, có thể cuộc sống ấy không cao sang giàu có, nhưng nó là niềm mơ ước của biết bao con người Việt Nam. Thả hồn mình vào từng câu văn, ta như thấy rõ khung cảnh sinh hoạt lúc tờ mờ sáng với tiếng "lịch kịch, xoong chảo, tiếng cười nói", ta như nghe thoang thoảng đâu đây mùi thơm rất đặc biệt của hoa, quyện trong mùi nhang thành kính dâng lên Cha Mẹ, và văng vẳng đâu đây tiếng chuông, tiếng mõ, tiếng khấn thầm thì, ấy là lúc tâm hồn ta hướng về Cha Mẹ. Người đời vốn ham những thứ đắt đỏ, xa xỉ, nhưng những dòng văn trên cho ta thấy rõ đâu mới là hạnh phúc, và đâu mới thật sự là cuộc sống mà những người con của Cha Mẹ Tứ Phủ khao khát. Bài văn xuất hiện và đằng sau nó là cả một mâu thuẫn: Tại sao những lời văn vô cùng đơn giản ấy lại có thể có sức lay động tới trái tim con người như vậy? Phải chăng tác giả là một cây bút đã lảy ra được cái chất của thể loại tản văn? Không! Không hẳn là thế, mà có lẽ đấy là những lời văn đi ra từ cái tâm trong sáng, từ lòng thành kính và chúng bắt gặp những trái tim đang khao khát một chút thi vị trong bộn bề cuộc sống. Chao ôi! Ngày Giỗ Mẫu! Bâng khuâng!
     
  3. Feng

    Feng Member

    Bài này của cậu Khởi ở Vĩnh Bảo,Hải Phòng thủ nhang đồng đền Phủ Triều Linh Từ viết. Văn của anh Khởi rất mộc mạc giản dị nhưng lại rất hàm xúc. Chúc cho anh Khởi được xuôi chèo mát mái trong công việc phụng sự Phật Thánh. Chúc cho Phủ Triều Linh Từ được đông con nhang sang đệ tử, hương đăng nhất tâm cung nghinh hội đồng tam tứ phủ
     
  4. ninhngoclam

    ninhngoclam New Member

    Tưởng ai, hóa ra là anh Khởi. Biết trước thế em chả giám bình. Anh ấy vốn là thủ khoa một kì thi văn của thành phố hoa phượng đỏ mà. Mong anh sẽ viết thêm nhiều bài nữa để bọn em còn thưởng thức ạ. Hjhj!
     
  5. ducnangthangso

    ducnangthangso New Member

     
  6. Feng

    Feng Member

    Ôi đúng là đồng bóng trăm hình muôn vẻ
     
  7. o0oatmo0o

    o0oatmo0o Công thần

    nói câu này không được tế nhị cho lắm
     
  8. Triều Viên

    Triều Viên New Member

    Văn mình vợ người mà? Ai lại tự nhận mình sai chứ? Đố biết đấy? khà khà.... nói vậy thôi, chứ dùng ngôn ngữ văn học mà lại theo ý thiên hạ mà kẻ viết không biết mình viết gì, làm gì, đứng ở đâu, là ai thì kể cũng "vịt zời", mà cũng là kẻ kiến thức "nửa mùa" mà thôi. Viết văn chương, thơ phú là sáng tác mang cái tôi của tác giả nhưng lại là sản phẩm cho mọi người thưởng thức, cho công luận phản biện. Và ý kiến trái chiều là điều dễ hiểu. Văn chương là sáng tạo trên nề của thực tế, còn nếu cứ là cái thật thô kệch thì ông Nam Cao sẽ bị cháy cảnh khi không có cái ánh trăng "rời rợi, nhấy nhượt" mà chỉ có thằng Chí với con Nở đâm vào nhau trong một đêm tối trời chắc chẳng có một đại cảnh của văn chương tuyệt mỹ để đời ngày hôm nay. Việc sử dụng ngôn từ, và cách viết nói thật bạn chưa có khả năng dạy tôi đâu mà tôi cứ đùa mấy bạn là "đừng dạy ông thầy viết chữ". Còn nhiều điều tôi muốn nói nhưng khi nào có cơ duyên mà cho cái sự trùng phùng, tôi sẵn lòng ngồi nghe bạn nói và sẵn sàng đàm đạo với bạn về cách sử dụng ngôn từ.:)
     
    Chỉnh sửa cuối: 18/7/11
  9. ninhngoclam

    ninhngoclam New Member

    Nói như bạn thì chắc Nhân vật Chí Phèo trong truyện ngắn cùng tên là nhà văn Nam Cao tự khắc họa chân dung mình ấy nhỉ. Với văn chương, chúng ta không thể đồng nhất nhân vật với tác giả được. Nhân vật là do tác giả xây dựng lên, nên chỉ mang tư tưởng hay một phần tâm hồn, số phận tác giả mà thôi. Bạn nhận xét như thế mình thấy sao giống vạch lá tìm sâu quá! Xin lỗi nha, vì mình nói thật, có những điều làm người ta mất lòng nhưng sẽ được nhiều thứ lắm đầy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18/7/11
  10. cô bé ăn soài

    cô bé ăn soài hoạt động

    bài văn của phủ triều nghe mộc mạc giản dị , thấy được tình cảm con người thôn quên thật ấm áp
    Cảm ơn bài viết của bạn
     
  11. Triều Viên

    Triều Viên New Member

    Cám ơn các bạn đã có những lời động viên cho lũ đồng bóng còn nhiều non dại, khuyết điểm như chúng tôi..........
     

Chia sẻ trang này