Thức dậy con ơi! Tiếng loa đã vang rồi Tiếng loa của ngày mới Tiếng loa Vọng từ một thời Bà gọi mẹ Giọng của bà nhè nhẹ yêu thương Tiếng loa Xa gần trên con đường Mẹ từng đi học Đời khó nhọc bà nuôi mẹ lớn khôn. Dậy đi con! Đêm qua gió về Mải mê bên giường, mẹ thức ru con Mẹ ru cho tròn đôi môi chúm chím Con say ngủ Mẹ âm thầm Đêm mùa đông vắng bố. Con dậy mà đi những bước chân bé nhỏ Tiếng con cười Nắng mới Ngày của con. Tiếng loa gọi buổi sớm Tiếng con Gọi cuộc đời Ấm áp con ơi!
Mong mỗi vần thơ tươi sáng tựa tâm hồn người thơ. Để người yêu thích chỉ nhơ và nhuần theo tình thơ thuần khiết như nước suối mát trong buổi sáng ban mai đầu hạ.... Để tình mẹ con, tình cảm chung cho một gia đình mãi là sự quây quần đoàn tụ, hạnh phúc dưới một mái nhà vui, chứ không phải là tiếng thở dài của người mẹ mỗi khi đêm về, sương lạnh ru con trong tủi buồn cô lẻ...
Mỗi đêm khuya về, người mẹ ôm con với tất cả tình yêu thương ngọt ngào nhất. Con là niềm vui, là bình yên, là hy vọng của người mẹ ấy, để mỗi sáng sớm, có con, với mẹ sẽ luôn là một ngày mới, với đúng ý nghĩa của nó.
NHiều khi hạnh phúc là phải biết chấp nhận hy sinh, đắng cay và sầu muộn... hay những đêm dài thê lương mỏi mòn trong chờ đợi bóng dáng ai...
Ờ, cũng chính kiến nhỉ? Tác giả đã đề nghị tôi đổi phần tựa của bài nhưng xét thấy lời tự trên là hợp lý và lại giàu nghĩa tình nên không đổi. Đổi sẽ phá đi mất cái tươi tắn, dịu dàng, ngọt ngào của mạch thơ...